Theo tiếng còi hiệu lệnh kéo dài, mấy chiếc xe phóng vút khỏi vạch xuất phát.
Gió rít bên tai, Lục Tây Kiêu dẫn đầu.
Anh nghĩ: đợi Chu Vãn trở về, đợi cuộc đua kết thúc, anh sẽ đi tìm cô-
Bất kể là níu kéo hay năn nỉ.
Nói với cô, anh thích cô đến nhường nào.
Nói với cô, sau này anh sẽ ngoan ngoãn, học hành, thi đại học, cùng vào một trường đại học.
Nói với cô, những thứ khác anh chẳng bận tâm nữa, từ nay chỉ còn hai đứa.
…
Trong trường đua toàn là tiếng gầm động cơ và tiếng phanh rít chói tai.
Cùng lúc âm thanh phanh gấp ấy còn vang lên trong một con hẻm tối đen-
Một người đàn ông chạy mô-tô giao đồ ăn từ xa đã trông thấy một bà lão tóc bạc phơ ngã bên vệ đường; anh ta tấp xe vào lề, vội vã chạy lại.
Dưới đất một vũng nước; bà cụ úp mặt xuống vũng, tóc tai cổ áo đều lấm bẩn.
"Bác ơi?" Người đàn ông lay vai bà: "Bác không sao chứ, tỉnh lại đi!"
Nhưng bà cụ mặt mày tái nhợt, không chút phản ứng.
Anh lóng ngóng gọi cấp cứu, lần đầu gặp cảnh này, tay run bần bật: "Alo, cấp cứu phải không? Ở đây có một bà cụ ngất bên đường…"
Sáng Chủ nhật, sân bay Bình Xuyên người qua kẻ lại tấp nập.
Khương Ngạn kéo vali đứng ngoài khu kiểm tra an ninh; bên cạnh, giáo viên vật lý sốt ruột gọi cho Chu Vãn mà mãi không liên lạc được.
Ông sốt ruột đến vã mồ hôi trán, dậm chân: "Sao đúng lúc này lại không nghe máy chứ, máy bay sắp bay rồi."
Thầy quay sang bảo Khương Ngạn: "Em vào trước đi, thầy tiếp tục liên lạc."
Khương Ngạn nhíu mày: "Có khi nào trên đường xảy ra chuyện gì không ạ?"
"Em đừng lo chuyện đó, vào trước đi." Thầy đẩy cậu vào cửa an ninh, xua tay liên hồi giục cậu đi nhanh: "Yên tâm, dù Chu Vãn có trễ cũng có thể đổi vé, em cứ đi trước."
Đợi Khương Ngạn vào trong, thầy lại gọi cho giáo viên chủ nhiệm, hỏi có số phụ huynh của Chu Vãn không.
"Tôi cho anh số bà nội nó nhé." Cô giáo chủ nhiệm cũng sốt ruột như nhau.
Thầy vội nói: "Số bà nội tôi có rồi, gọi rồi, cũng không ai nghe!"
"Anh đợi chút nhé." Cô chủ nhiệm nhanh chóng mở hồ sơ học sinh: "Số của mẹ Chu Vãn có đăng đấy, nhưng bố mẹ nó ly hôn lâu rồi, nó không sống với mẹ."
"Cứ đưa tôi số đi, mặc kệ, gọi thử hết đã."
Lấy được số của Quách Tương Linh, thầy gọi ngay: "Alo, xin hỏi chị là mẹ của Chu Vãn phải không?"
Quách Tương Linh khựng lại.
Mấy ngày nay bà đang đau đầu vì chuyện này, sợ lộ sơ hở; liền nói cụt lủn một câu "Không phải", rồi cúp máy luôn.
Về sau, nhiều năm sau, Chu Vãn nhìn lại.
Cả đời cô có hai bước ngoặt.
Một là ngày cô đứng trong phòng chơi điện tử nói với Lục Tây Kiêu: "Chu Vãn, chữ Vãn trong Hội Vãn Điêu Cung Như Mãn Nguyệt (kéo cánh cung như ánh trăng rằm)."
Và một là ngày hôm nay.
Khiến con đường đời của cô lệch khỏi hướng ban đầu, càng lúc càng xa.
Chu Vãn mơ một giấc mơ hoang đường về một cuộc chạy marathon. Trong mơ, cô chạy trên một con đường dài vô tận, ai nấy đều liều mạng lao về phía trước, không ai dám dừng lại, như thể hễ dừng là sẽ bị quái vật đáng sợ phía sau túm lấy.
Cô hòa vào dòng người cuồn cuộn rồi cắm đầu chạy.
Nhưng cô thật sự quá mệt rồi.
Vô số người vượt qua cô, cô bị bỏ lại phía sau.
Rồi bỗng có một người từ phía sau nắm lấy tay cô.
Chu Vãn không nhìn thấy mặt anh ta, chỉ cảm thấy người đó như một cơn gió, kéo cô chạy lên phía trước, đẩy cô lao về phía trước.
Nhưng chạy được một đoạn, anh ta cũng biến mất.
Rõ ràng ai cũng chạy về cùng một hướng, vậy mà Chu Vãn lại bỗng thấy mình lạc đường, chẳng nhìn rõ được gì, cũng chẳng hiểu nổi điều gì.
Còn phải chạy nữa không?
Biết chạy đi đâu bây giờ?
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất