Lý trí bảo cô không được dừng, phải chạy nhanh lên, nhưng cô bị người khác húc ngã xuống đất, không còn chút sức lực nào để đứng dậy.
Cô thấy đoạn đường phía sau, bùn đất và sỏi đá bắn tung tóe như cảnh tận thế trong phim, rồi lan rất nhanh tới dưới chân cô.
Cô rơi vụt xuống, gió rít gào bên tai.
Giữa tiếng gió vang lên câu: "Chu Vãn, sau này mỗi dịp năm mới, đón cùng anh nhé", nhưng rất nhanh đã bị cơn gió dữ xé nát, chẳng nghe được gì nữa.
Cô rơi vào vực sâu không đường quay lại.
…
"Tút-"
Nước biển đen ngòm tràn vào phòng ngủ.
Chu Vãn choàng tỉnh, bắt máy: "Alo, xin hỏi cô là cháu gái của Hoàng Tuyết Phân phải không, đây là bệnh viện Nhân dân Thành phố."
Chu Vãn bật dậy khỏi giường.
Một linh cảm chẳng lành ập tới.
"Vâng ạ." Cô nói rất nhanh, chẳng kịp nghĩ gì, vội vã xuống giường: "Tôi sẽ tới ngay bây giờ, làm ơn hãy chữa trị cho bà nội tôi trước, tôi sẽ đến trả tiền viện phí ngay."
Cô tiện tay túm một chiếc áo khoác khoác lên ngoài váy ngủ, đến quần cũng chẳng kịp thay, chân xỏ tạm dép bông chạy ra khỏi phòng.
Đầu dây bên kia khựng lại một chút, giọng dịu đi như để trấn an: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức."
*
Chu Vãn cứ ngỡ, mình vĩnh viễn không thể chuẩn bị để đối mặt với ngày này.
Nhưng thực tế, cô bình tĩnh hơn mình tưởng.
Cô thay đồ lại, bắt xe đến bệnh viện, suốt quãng đường không rơi một giọt nước mắt.
Tới bệnh viện, chỗ thang máy đông người, cô thậm chí còn đủ sức đi cầu thang bộ.
Bà nội nằm yên lặng ở đó, an tĩnh và bình hòa, như chỉ là đang ngủ.
Y tá bên cạnh nói với cô, bà nội bị nhồi máu cơ tim đột phát, cũng là một biến chứng của Bệnh suy thận; bà ngất ở ven đường, được người qua lại phát hiện, gọi số cấp cứu 120 (tương đương 115), nhưng đáng tiếc khi đưa đến bệnh viện thì đã không còn dấu hiệu sự sống.
Quá đột ngột.
Vừa giây trước còn khỏe mạnh, một cơn nhồi máu cơ tim là đi mất.
Sáng nay lúc bà ra ngoài, Chu Vãn thậm chí còn chưa kịp nói lời tạm biệt cho tử tế.
Cô cụp mắt, khẽ "ừ" một tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Người đưa bà nội tôi đến còn ở đây không, tôi muốn cảm ơn anh ấy."
Y tá lần đầu gặp phản ứng như vậy, sững ra, linh cảm trạng thái của Chu Vãn có gì đó không ổn, bèn nhìn cô kỹ hơn rồi nói: "Là người giao đồ ăn, còn đang phải giao tiếp nên đã đi rồi."
Chu Vãn gật đầu: "Tôi có thể ở riêng với bà nội một lát không?"
"Được chứ."
Y tá quay người đi ra, tới cửa chợt nhớ ra điều gì, bèn vòng lại: "À đúng rồi, đây là đồ của bà nội cô."
Chu Vãn ngoảnh lại.
Y tá mở tay ra, trong lòng bàn tay là một chiếc túi thơm màu vàng.
Y tá nói: "Khi đưa đến bệnh viện, bà nội cô vẫn nắm chặt nó trong tay."
Là… túi thơm cầu an bà đã đến chùa xin cho cô hôm nay.
Cầu cho Vãn Vãn của bà thi cử đỗ đạt, cầu cho Vãn Vãn của bà cả đời thuận lợi, vui vẻ, hạnh phúc.
Chu Vãn nhận lấy: "Cảm ơn chị."
Y tá rời đi, khẽ khàng khép cửa lại giúp cô.
Trong phòng chỉ còn mình Chu Vãn.
Cô cúi đầu nhìn chiếc túi thơm.
Nhìn rất lâu, tới khi mắt cay xè, đầy tia máu.
"Bà nội."
Cô ngồi thụp xuống, nhìn bà nằm trên giường.
"Sao bà cũng bỏ con lại một mình vậy."
Cô siết chặt túi gấm, bặm môi, lại nói tiếp: "Nhưng một mình con cũng sống được, bà yên tâm. Bà có thể gặp được bố rồi, bà nhớ bố lắm phải không."
Chu Vãn ngừng một chút, móng tay bấu mạnh vào da đến hằn cả dấu máu, cúi đầu, nhỏ xíu giọng: "Nhưng con cũng nhớ bố lắm… cũng rất nhớ bà."
…
Từ biệt bà nội xong, Chu Vãn liên hệ nhà tang lễ.
Còn nhiều thứ phải chuẩn bị, cô không ở bệnh viện lâu, lại về nhà.
Trong nhà tối om, cô bật đèn, nhìn quanh trống trải, rõ ràng chẳng khác là bao, vậy mà tự nhiên thấy lạnh lẽo hơn hẳn.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất