Cô lấy ra một chiếc áo len xám nhạt, định khi hỏa táng sẽ mặc cho bà.
Chiếc áo này là năm ngoái cô nhận học bổng rồi mua cho bà, nhưng bà tiếc không nỡ mặc, đến giờ vẫn hầu như chưa mặc mấy lần.
Cô cụp mắt, suốt quá trình đều rất bình tĩnh.
Ngay cả khi dọn di vật nhìn thấy trong ngăn kéo của bà có mấy hợp đồng bảo hiểm đứng tên cô, cô cũng không rơi nước mắt.
Những bảo hiểm ấy đều ghi tên cô. Chu Vãn chưa từng biết, bà nội còn không biết chữ, đã mua chúng bằng cách nào, và với tâm trạng thế nào.
Bà đi rồi, Vãn Vãn của bà thật sự chẳng còn chỗ dựa.
Bà chỉ có thể cố hết sức để Vãn Vãn có thể sống bớt gập ghềnh hơn một chút.
Dưới ánh đèn mờ của phòng ngủ, trên gương mặt Chu Vãn chỉ còn một lớp sáng nhợt như trăng, cả người chìm trong bóng tối, mảnh dẻ và mong manh.
Nhưng cô vẫn không khóc, thậm chí chẳng có biểu cảm gì.
Mà sự bình tĩnh này càng đáng sợ hơn; dưới lớp vỏ phẳng lặng ấy, dường như có thứ gì đã sớm mất thăng bằng, chông chênh, sắp sụp đổ.
*
Sau hai ngày thi đấu, Lục Tây Kiêu giành hạng nhất đúng như dự tính, tiền thưởng 20.000.
Có mấy câu lạc bộ để mắt, muốn mời anh gia nhập, anh hững hờ từ chối, nhét phong bì đựng một xấp tiền vào túi, vừa bấm gọi cho Chu Vãn thì máy đã tắt.
Lục Tây Kiêu khẽ nhíu mày, gọi tiếp.
"Được rồi." Hoàng Bình chống tay lên quầy, hả hê nói: "Bảo cậu liên lạc trước đi lại không nghe, khăng khăng phải đoạt giải rồi mới tìm người ta, giờ người ta càng giận. Chắc phải quỳ xuống xin tha mới xong."
"Cô ấy sang tỉnh khác dự thi, chuẩn bị lâu như vậy, tôi không muốn quấy rầy lúc này." Lục Tây Kiêu thản nhiên, cúi đầu tiếp tục nhắn tin cho Chu Vãn: "Có thể cô ấy đang ở trên máy bay."
Trên đường về, đi ngang qua khu dân cư Châu Uyển, anh ngẩng nhìn về phía đó, đèn tắt hết, tối om, chắc là vẫn chưa về.
Anh lại gọi nữa, vẫn không ai nghe, bèn đổi sang nhắn tin.
6: Về chưa?
Dưới ánh đèn đường, chàng trai dáng người thẳng tắp đứng im.
Anh cúi đầu, tiếp tục gõ: Xuống máy bay nhắn anh một tiếng nhé.
Ngập ngừng, anh lại xóa hết, mở app tra cứu chuyến bay tra các chuyến bay giữa thành phố Bình Xuyên và thành phố B. Buổi tối có hai chuyến, một chuyến lúc 8 giờ, một chuyến lúc 12 giờ đêm.
Giờ chạy ra vẫn kịp.
Lục Tây Kiêu bắt taxi thẳng tới sân bay.
Anh đứng ở cửa ra chật kín, trong đầu nghĩ lát nữa gặp Chu Vãn sẽ nói gì.
Lần đầu tiên anh chịu hạ mình trong chuyện tình cảm, không có kinh nghiệm, cũng không biết nên xin lỗi ra sao, soạn sẵn trong đầu rồi lại bỏ đi, hiếm thấy mà cảm thấy căng thẳng.
Sợ Chu Vãn thực sự giận, sợ cô thực sự không chịu tha thứ.
Anh biết mình tính khí kém, đôi khi không kiềm được cảm xúc, lại có cái sống lưng cứng đờ, không biết cúi đầu, không chịu nhượng bộ, mới thành ra kết cục hôm nay.
Chỉ cần Chu Vãn còn thích anh là được.
Những thứ khác chẳng quan trọng.
Ở tuổi này của họ, chỉ cần thích là đủ.
Lục Tây Kiêu vẫn tưởng mình sẽ cả đời chơi bời lêu lổng, chưa từng thật sự yêu ai, cũng chưa từng thật sự để tâm đến ai.
Anh rất rõ, nếu cả đời này nhất định có một người bước vào tim anh, thì chỉ có thể là Chu Vãn.
Anh đứng ở cửa ra, nhìn từng tốp hành khách bước ra, ôm nhau, nắm tay, hôn nhau, cười rạng rỡ rời đi cùng người nhà.
Từ bảy giờ rưỡi đợi đến rạng sáng, người trong sân bay đã thay lượt này đến lượt khác.
Giờ ở sảnh chỉ còn những người đợi chuyến bay đêm, ai nấy đều mệt mỏi.
Lục Tây Kiêu không chắc Chu Vãn sẽ đi chuyến nào, anh day day hốc mắt khô rát, xem lại bảng chuyến bay, hai giờ sáng còn một chuyến.
Anh vào phòng hút thuốc rít một điếu, xong lại ra đợi.
Nhưng đợi đến khi trời hửng sáng, anh vẫn không đợi được Chu Vãn.
Có lẽ, cô đã về từ chiều.
Lục Tây Kiêu lại gọi cho cô, vẫn tắt máy.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất