Anh rời sân bay, vẫy một chiếc taxi: "Tới trường trung học Dương Minh." 

 

 

Tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu, cười: "Thức đến đỏ mắt vẫn còn đi học à, học sinh cấp ba bây giờ học nặng thật." 

 

Lục Tây Kiêu lịch sự đáp lại một nụ cười: "Không phải, bạn gái tôi giận, tôi đi dỗ." 

 

Tài xế nhướng mày: "Ồ, yêu sớm à?" 

 

"Ừ." 

 

"Trường các cậu không quản à?" 

 

Lục Tây Kiêu tán gẫu cho đỡ buồn ngủ, thuận miệng: "Bạn gái tôi học giỏi, tôi cũng được thơm lây, không bị mắng." 

 

Tài xế bật cười: "Học sinh giỏi bên trường Dương Minh là có thể đỗ Đại học Thanh Hoa đấy nhỉ?" 

 

"Ừ." Lục Tây Kiêu hạ cửa kính đón gió, khóe môi khẽ nhếch: "Bạn gái tôi có thể được tuyển thẳng." 

 

 

Taxi dừng ở cổng trường, bác bảo vệ thấy là Lục Tây Kiêu thì cũng không chặn chuyện anh không mặc đồng phục học sinh; tổ tông này chịu vào trường đã là tốt lắm. 

 

Lục Tây Kiêu chạy băng băng lên lầu, phóng thẳng tới lớp 11-1. 

 

Tóc anh bị gió làm rối, thở nhẹ, chỗ ngồi của Chu Vãn trống không, nhưng Khương Ngạn thì ở trong phòng học, xem chừng đã về. 

 

Anh gõ cửa, hỏi: "Chu Vãn có ở đây không?" 

 

Phòng học rất yên. 

 

Có người thì thào bàn tán. 

 

Cuối cùng chính Khương Ngạn đứng dậy, lạnh lùng nhìn Lục Tây Kiêu: "Cậu không biết Chu Vãn ở đâu sao?" 

 

Lục Tây Kiêu không đáp, khẽ nghiêng đầu. 

 

"Cậu ấy vốn không đi thi, cả cuối tuần chẳng ai liên lạc được." Khương Ngạn bước lên, đứng đối mặt Lục Tây Kiêu ở hành lang bên ngoài phòng học, khóe môi nhếch lên, nụ cười chua chát khinh khỉnh: "Không phải cậu chia tay cô ấy rồi à, giờ còn đến tìm làm gì?" 

 

Lục Tây Kiêu lười để ý giọng điệu khiêu khích của cậu ta, trong đầu chỉ quanh quẩn câu trước đó. 

 

Cả cuối tuần chẳng ai liên lạc được. 

 

Chu Vãn không đi thi. 

 

Cô đã vùi đầu ôn luyện ròng rã bấy lâu, vậy mà rốt cuộc lại không đi. 

 

"Cô ấy làm sao?" Lục Tây Kiêu cố giữ giọng mình ổn định. 

 

Trong lòng Khương Ngạn vốn không muốn nói cho Lục Tây Kiêu. 

 

Nhưng giờ Chu Vãn mất liên lạc, cậu bất lực. Có lẽ… Lục Tây Kiêu có cách. 

 

Dù sao Chu Vãn từng nói với cậu, cô đã thích Lục Tây Kiêu rồi. 

 

"Bà nội cô ấy mất rồi." Khương Ngạn nói. 

 

Trong đầu Lục Tây Kiêu "ong" một tiếng nổ tung. 

 

Anh quá hiểu bà nội quan trọng thế nào với Chu Vãn, đó là người thân duy nhất của cô trên đời này, là người cuối cùng. 

 

Anh không biết, Chu Vãn mất bà nội rồi sẽ ra sao, sẽ làm gì. 

 

Anh không nói thêm một câu, cũng chẳng kịp nói, quay người lao xuống lầu. 

 

Vạt áo bay lên ôm lấy ánh nắng sớm, xé toạc khung cảnh vốn ấm áp. 

 

 

Chu Vãn không biết ba ngày qua mình sống thế nào; cô gần như không cảm thấy mình còn sống, chỉ máy móc cử động, lo liệu hậu sự cho bà. 

 

Có hàng xóm tới giúp, Chu Vãn lần lượt cảm ơn, gắng gượng mà không hề khóc. 

 

Đêm xuống, trong phòng lại chỉ còn mình cô. 

 

Đêm đen kịt quấn theo cái lạnh thấu xương, nhấn chìm cô. 

 

Cô ngồi bệt trên sàn, lưng tựa ghế sofa, cả người rũ rượi. 

 

Cô đã ba ngày không thay đồ, cũng không rửa mặt, gần như chẳng ăn gì; ban ngày chạy đôn chạy đáo lo liệu, ban đêm cứ thế ngồi, không ngủ được, thẫn thờ một cái là mười mấy tiếng trôi qua. 

 

Cho đến hôm nay, bà được hỏa táng. 

 

Mọi thứ đã kết thúc. 

eyJpdiI6IktSQzFsenJMbXNmVUE3c3lqaTFXRXc9PSIsInZhbHVlIjoiUHlaWW9YYjBtbVhjdzRxNjk0TXFGd3U4WUh4MVVkRXVROGxWYmRWang3QUllYTQyQlVObkZyUDNxcFFhN1U3TSIsIm1hYyI6ImQ3YmUzMzBlZDI5NDg3ZTE2Mzk0NzJjMzU0Mjc1YzYyOTM4NWIzOWFlZDZhOThhMGFkYjYxNTU0MDI0ZGVjYzIifQ==
eyJpdiI6InFTZkU1dFJLNHJVdmx6V2VcLzZRdHpRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjNJUGRLNGdxRlFsN1B2b1AyN1VoQWhvNU1aM0VcL3kxa3lwblI3MDFubWFOZ3pNU2tCRlZDRGdEZVFsXC9aVXMzc1wvVlNFbnppS3ExcVgwU2JVUW95SjdsNHI3TXUxbkZkK2pNYWFZMzVWdU84ZWc5TXhvOGtWNmFpSHdEcENqWjhTdEZNXC9OblhZY01wZHFzN0ROTTkyNjZvXC9DRU5oQ1JiTENZTDUxT2xBVWErT0hsaktcLzZsdkI2TXhidCtVUGplaDJcL0hSb2JGSklvV3FIaVN1V3lyeXgxQUIybldFMSt1aG1YaGNOc0FBV0NZZGt1RXRtc3dqeGVUN0NDRGsrTHBHOW9zRmpUeVNGeUFKV3VvS2o1cDhvWU1IaFlvWGhHeGVDZU1OXC91U1ZQc01PNmI0WWtoNmtJaThMYTVrRTJEcjgiLCJtYWMiOiJjM2Y2ZTA5MDU4M2JjOGE4NTQ3ZGJhOGE4ZmI2YzViOGZjNDM0ZGQ3OGExMDMzMGU2Nzk2NTVlODc3MjRiOWMwIn0=

Ads
';
Advertisement
x