Giữa chừng Lục Tây Kiêu đứng dậy đi vệ sinh. 

 

 

Hoàng Bình cắn một miếng thanh cua trong phần lẩu, cất giọng: "Ê, em gái." 

 

"Hử?" 

 

"Đừng nhìn A Kiêu thế, thật ra nó là đứa rất chung tình, đã xác định thì có khi cả đời cũng thế." Hoàng Bình nói: "Trước đây nó làm mấy chuyện khốn nạn chỉ vì chẳng để ai vào lòng, nhưng giờ khác rồi, nó thực sự thích em." 

 

Chu Vãn khựng lại. 

 

Đầu ngón tay vô thức siết lại, ấn vào lòng bàn tay, hằn một vệt trăng khuyết. 

 

"Lần trước hai đứa cãi nhau nó buồn thật đấy, chỉ là thằng này dựa vào cái mặt này, mấy năm nay được gái chiều hư rồi, đôi khi nóng nảy, cũng không biết dỗ người." 

 

"Nhưng lần đó nó nói với anh, nó muốn học cho đàng hoàng, sau này theo em đến cùng một thành phố học đại học, cũng muốn tự mình chăm sóc em cho tốt. Anh nói với em rồi nhỉ, nó xưa nay khinh mấy cuộc đua xe, thế mà lần đó vẫn tham gia, chỉ để lấy tiền thưởng đưa em, để em khỏi vất vả đi làm thêm." 

 

Hàng mi dài của Chu Vãn khẽ run. 

 

Cô chợt nhớ đến những bộ quần áo sinh nhật hôm đó Lục Tây Kiêu mua cho cô. 

 

"A Kiêu mất mẹ từ sớm, với bố nó thì coi như chẳng còn qua lại, trước đây nhìn nó trượt dần vào con đường sai trái anh cũng chẳng có lý do gì để khuyên, nên nghe nó nói muốn học hành tử tế anh mừng cho nó thật." 

 

Hoàng Bình nói: "Vậy nên, em gái, A Kiêu nó chỉ còn có em thôi, đối tốt với nó chút." 

 

Hoàng Bình càng nói, Chu Vãn càng bấu chặt lòng bàn tay, đến rướm máu. 

 

"Anh lại nói gì với cô ấy đấy." Lục Tây Kiêu từ trong đi ra. 

 

Hoàng Bình nháy mắt với Chu Vãn: "Dạy em gái anh sau này trị cậu thế nào." 

 

Lục Tây Kiêu vỗ đầu Chu Vãn: "Nói với em bao lần rồi, ít để ý hắn đi." 

 

Ngày mai còn thi giữa kỳ, Lục Tây Kiêu không nấn ná ở chỗ Hoàng Bình, lại đèo Chu Vãn về. 

 

Chu Vãn ôm eo anh, áp má vào lưng anh, trong đầu toàn là những lời Hoàng Bình vừa nói. 

 

Không biết từ bao giờ, mọi chuyện đã sớm rẽ theo hướng cô không thể khống chế nổi. 

 

Cô thích Lục Tây Kiêu. 

 

Nhưng lại không muốn Lục Tây Kiêu quá thích cô. 

 

Anh càng thích cô, cô càng thấy mình không xứng với tình cảm ấy của anh. 

 

"Lục Tây Kiêu." 

 

"Ừ?" 

 

"Xin lỗi." Chu Vãn bỗng nói. 

 

"Xin lỗi vì gì?" 

 

Chu Vãn mấp máy môi, muốn nói hết sự thật. 

 

Nói với anh cô là một đứa con gái bụng dạ xấu xa, tâm cơ nặng nề, tất cả là kế hoạch từ lâu, là cô muốn trả thù Quách Tương Linh-mẹ kế của anh, cũng là mẹ ruột của cô. 

 

Nhưng lời ra đến miệng, lại thế nào cũng không nói nổi. 

 

Chu Vãn nghiêng mặt, trán tựa vào lưng anh, sống mũi cay xè, vừa khó chịu vừa đau lòng. 

 

Cô không muốn làm anh tổn thương, nhưng thế nào đi nữa, cuối cùng cô vẫn sẽ làm anh tổn thương, trốn không nổi. 

 

Lục Tây Kiêu nghiêng đầu: "Chu Vãn?" 

 

Cô không lên tiếng, chỉ khẽ dụi vào lưng anh lau đi ướt nơi khóe mắt: "Ừ." 

 

"Sao tự nhiên lại nói xin lỗi." Lục Tây Kiêu cười hờ hững. 

 

"Em cứ làm phiền anh, để anh phải lo." Chu Vãn thở ra một hơi, khẽ nói: "còn bắt anh chở em về." 

 

Anh bật cười: "Anh thích thế." 

 

 

Hai ngày sau thi giữa kỳ. 

 

Hôm sau nữa có điểm, lần đầu Lục Tây Kiêu ra bảng thông báo xem bảng xếp hạng toàn khối. 

 

Hạng nhì, Chu Vãn. 

 

Thấy dòng này, Lục Tây Kiêu cúi đầu cười khẽ một cái. 

 

Anh lại xem tiếp, rồi thấy tên mình ở tờ thứ tư. 

 

Hạng 235, Lục Tây Kiêu. 

 

Những ngày này, các phần Toán-Lý-Hóa trong phạm vi thi Chu Vãn đều giảng lược cho anh, nên các môn đó làm khá ổn, kéo tụt là Ngữ văn và Tiếng Anh. 

 

Tưởng Phàm cũng thấy tên anh, há mồm to bằng cái trứng gà: "Vãi, mày quay cóp à." 

 

Lục Tây Kiêu cười khịt một tiếng. 

 

"Không, mấy ngày nay mày thật sự học à?" Đến lúc này Tưởng Phàm mới tin lời Lục Tây Kiêu nói trước đó. 

 

Anh nhướng mày: "Ừ." 

 

"Tại sao?" 

eyJpdiI6IlJ1djB5R1l1UWhWRlJnVDFiNFZzckE9PSIsInZhbHVlIjoiSUpOSHY2NHlcL3kwQ3d3ZG5hWkliZUJBUGVZNk9TZkdKdjZwRE9GY0RUVnltR3pGbU1EMlc3VnFkYVpXVEZhMmoiLCJtYWMiOiIxY2VhYWU5Y2FjNzcyYTczOTcxOTY1NjhhODU1ZmMyOTI4OTk1NmRlY2I3M2MwNDM5ZTI2NDE4MjAyNWMwMzhhIn0=
eyJpdiI6InBtSzBOd05GbTIzWStmM2lkMkJQb3c9PSIsInZhbHVlIjoiSTB2OWFLd25lb1FUYWw2Qzl1ZDJhXC9IZlpvVmJmaFdrbDJmWXBKV2lTKzN6N3ZGdTlHSE1VYnpHVDJORU9KMnozWFJtXC9TdEdlUVAwRmxjSFRZakFrMWpKWUZ5T241SSt3K3BUXC9JdFZTS0VqbGlCcmZaTWxcL21pVVFSeVVOb1NwXC9HczcxdnE0VVgrOVJoNXpUZHlwcEExK1dvUm9iNE1DKzhtc3Nud1gyb0Y1alV3WFpsbUN6U1dnXC9cL1hKbFF2RFwvQ3BoWU5pQ1dKNVBJYm1uUURLT0x0c1lXMmJ6M1ZSTmVRTGc3OHdpR01KUkkzXC9HY3lRbnNBZmVkcDNjV3l3b3lteXdqWWpqVFZLRGNBNGxoZVBcL0N6UTNsbk83ZGRUNUhaUGxsY25kK0ppUWJ2WTloeEF0QklTbG1pYWJhdHBTakJTVGlOb1JEWTdrT09JcGFEZEhHUk5sNGFKdHEydnY3b25VMmNrSXluOXd1OFRTanhoeFE0T1c1a0hOeW43QyIsIm1hYyI6ImQ3M2NmYzljOWYxYTkxNzM1NDQwOTFmOGYyMzc3ZjQyNjliOTZjMDczOTQ4OTQyOGM2MThjMGRmMjdkMGJkYWIifQ==

Ads
';
Advertisement
x