Lục Tây Kiêu nghiêng đầu liếc Tưởng Phàm, thấp giọng: "Vì tao không chỉ muốn yêu đương với cô ấy."
Tôi muốn che chở cô ấy, bảo vệ cô ấy.
Muốn để cô gái của mình, từ đây vô ưu vô lo, đời chỉ còn mỹ mãn với hạnh phúc.
Tưởng Phàm sững người.
Cậu biết Chu Vãn khác, cũng biết Lục Tây Kiêu thích cô, nhưng đây là lần đầu thực sự nhận ra, Lục Tây Kiêu nghiêm túc với Chu Vãn đến mức nào.
Chẳng sợ người si tình, chỉ sợ trai hư một ngày hoàn lương.
*
Hôm đó tan học, Lục Tây Kiêu đưa Chu Vãn ra ngoài ăn, mừng hai người đều thi không tệ.
Giờ ngày nào anh cũng mặc đồng phục học sinh đúng mực, xuân đến rồi, đổi sang bộ đồng phục học sinh mùa xuân xanh trắng đầy sức trẻ. Trên đường đi, không ít nữ sinh ngoái đầu nhìn, xì xầm về anh.
Chu Vãn thấy hết, phồng má, kéo tay áo anh, ghé tai nói nhỏ: "Có nhiều nữ sinh đang nhìn anh lắm."
Lục Tây Kiêu quen những ánh mắt ấy lâu rồi, vốn chẳng bận tâm, nghe thế thì nhướng mày: "Ghen à?"
Chu Vãn khựng: "Ai thèm."
Lục Tây Kiêu bật cười: "Sao còn không chịu nhận?"
"……"
Trước đây anh rất khó chịu với thứ ghen tuông vô cớ này, nhưng đến lượt Chu Vãn thì lại thấy thú vị.
"Thế này nhé, em đưa tay che mặt anh lại, không cho họ nhìn." Anh kéo dài giọng, lười biếng trêu chọc: "Hoặc đơn giản nhốt anh ở nhà, chỉ mình em được nhìn."
"……"
Người này hễ có cơ hội là nghiêm túc không nổi.
Chu Vãn chịu không nổi, mặt đỏ bừng, vậy mà thật sự đưa tay che lên mặt anh, đẩy ra, rồi bước nhanh lên trước.
Lục Tây Kiêu thuận đà lùi hai bước, sau đó cười rất vui, cười đến vai rung rung, chạy lên khoác vai Chu Vãn, cúi đầu kề tai cô, giả vờ nghiêm túc chất vấn: "Sao em còn đánh người thế?"
"……"
Hai người vào trung tâm thương mại kiếm một quán ăn tối.
"Có gì muốn mua không?" Lục Tây Kiêu hỏi.
"Không." Chu Vãn nói: "còn anh?"
"Vậy em đi cùng xem đồ với anh."
Xuân đến rồi, nên sắm ít đồ mùa xuân, cũng tiện thể mua vài bộ cho Chu Vãn.
Biết nếu mua thẳng cho cô, cô sẽ không nhận, Lục Tây Kiêu bèn chọn cho mình mấy món kiểu trung tính, nam nữ đều mặc được, lúc trả tiền thì lấy size nhỏ hơn một-hai số, đến lúc đó nói không vừa, đưa cô mặc.
Lục Tây Kiêu cao ráo chân dài, khung xương lẫn làn da đều đẹp, mặc gì cũng hợp, lên người anh còn đẹp hơn cả mẫu.
Anh thay một chiếc áo nỉ trắng, chỉnh lại áo thì khóe mắt Chu Vãn bắt gặp nơi xương quai xanh dường như có vết gì đó.
Chu Vãn khựng nhìn: "Cái gì thế?"
"Hử?"
Cô chỉ tay vào chỗ dưới xương quai xanh của anh: "Ở đây."
Lục Tây Kiêu nhướng mày: "Tự em kéo xuống mà xem."
"……"
Động tác của Chu Vãn dừng lại, nghe ra ý không đứng đắn trong lời anh, cô ngượng, lầm bầm: "Không thèm."
Lục Tây Kiêu khẽ cười, cũng chẳng vội lúc này.
Dù sao hình xăm vốn là chuyện cả đời.
Bao lâu nữa, hai chữ đó vẫn sẽ khắc ở đó.
Anh cúi người chạm nhẹ lên môi Chu Vãn, véo vành tai cô: "Vậy đợi vài năm nữa, em sẽ thấy."
"Sao vậy?"
Anh cười khẽ, cúi sát tai cô, cố ý trầm giọng, khơi gợi lòng người: "Đến lúc đó Vãn Vãn của anh lớn rồi, chẳng phải nên làm chút chuyện của người lớn sao?"
Chu Vãn chớp mắt ngơ ngác.
"Ví như-" Lục Tây Kiêu thong dong kéo dài âm, giọng lả lơi: "cởi áo anh."
Những lời ấy anh nói không to không nhỏ, vừa đủ quanh đó nghe thấy, trong đó có cả cô nhân viên bán hàng đứng cạnh.
Chị nhân viên hiểu ý, lập tức cười khúc khích.
"…………"
Mặt Chu Vãn đỏ bừng một cái.
Người gì đâu mà có thể-có thể nói mấy câu thế này giữa ban ngày ban mặt, đường đường chính chính…!
Chu Vãn không thèm để ý anh nữa, lùi một bước, mặt đỏ đến mang tai nhưng vẫn ngẩng cổ, cố tỏ ra bình tĩnh: "Em đi vệ sinh một lát."
Nghịch ngợm thành công, Lục Tây Kiêu cười khoái chí: "Ừ, anh đợi ở đây."
Nhìn Chu Vãn đi xa, Lục Tây Kiêu lại cười, bảo nhân viên gói hết mấy món vừa thử bằng size nữ.
*
Chu Vãn vào nhà vệ sinh, tựa lưng vào vách ngăn, phải mất một lúc trái tim đang đập thình thịch mới dịu xuống.
Lục Tây Kiêu đúng là…
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất