Chu Vãn hơi khựng, mím môi, không đáp, cúi đầu tiếp tục bới đất, tay lấm lem bùn.
Lông mày anh càng nhíu chặt, mặt trầm lại, kéo cánh tay cô dựng dậy: "Đi rửa tay."
"Em còn chưa xong…"
"Để anh."
Bên bồn hoa có nối ống nước. Anh lại nhớ đôi tay quý giá của cô, bực bội tặc lưỡi, kéo cô ra bồn rửa.
Vặn vòi về bên trái, chờ nước ấm mới quay lại, bước vào bồn vừa tưới nước còn lầy nhầy.
Viền giày trắng của anh dính bẩn, anh xắn tay áo, động tác gọn ghẽ trồng nốt hai chậu cuối vào hố cô đã đào, lấp đất, dậm dậm, rồi bước ra khỏi bồn.
Trước sau chưa đến một phút.
Chu Vãn nhìn sắc mặt anh, hơi do dự.
"Lục Tây Kiêu?"
Anh nghiêng đầu, nhìn sang.
Không biết có phải ảo giác của cô không, mặt anh lạnh cứng, không chút cảm xúc, xa cách hững hờ. Đã lâu rồi cô không thấy vẻ mặt ấy trên gương mặt anh.
Đúng hơn, đa phần thời gian anh vốn như thế. Nhưng khi nhìn cô, nét mặt sẽ mềm đi, cả đường nét trên gương mặt cũng thôi sắc lạnh.
Song chỉ hai giây, anh đã cụp mắt, khẽ ậm ừ: "Ừ."
"Anh không vui à?" Chu Vãn hỏi.
Mặt trời sắp lặn, đèn đường ngoài kia bỗng bật sáng, xếp hàng thẳng tắp.
Anh lặng lẽ nhìn cô. Lâu lắm, anh mới khẽ nhếch môi cười nhạt, đi đến trước mặt cô. Tay anh dính bùn nên không chạm vào cô, chỉ cúi xuống, chạm môi rất khẽ lên chóp mũi cô.
Hơi thở anh khẽ run, gắng đè nén cảm xúc, lại sợ làm kinh động bí mật trong tim cô.
Anh đành bất lực thỏa hiệp, cùng cô diễn tiếp vở kịch, che chở bí mật ấy.
"Hồi nãy Cố Mộng nói em mệt nên về sớm à?"
Anh rửa tay xong, vòng tay qua vai cô, khẽ nhéo má cô, thấp giọng hỏi: "Giờ còn khó chịu không?"
Chu Vãn lắc đầu, nói: "Không sao rồi, uống thuốc dạ dày là ổn."
"Ừ."
Lục Tây Kiêu đưa cô vào nhà, hai đôi giày để ngay lối vào đều dính bùn.
Chu Vãn chân trần xỏ dép lê, rồi ngồi xổm xuống định cầm đôi giày bẩn.
Thấy vậy, Lục Tây Kiêu liếc qua: "Làm gì đấy?"
"Bẩn rồi, để em giặt."
"Không cần." Lục Tây Kiêu lấy từ tay cô, quăng lại chỗ cũ: "Tay em kiêng nước lạnh với nước giặt mà, giặt làm gì."
"Không phải là không được chạm." Chu Vãn sửa lại: "Chỉ là sẽ nổi vài nốt mẩn đỏ thôi, lát nữa sẽ hết."
Lục Tây Kiêu không đáp, liếc ống quần cô: "Quần cũng đừng giặt tay, quăng vào máy là được."
Anh quay người đi về phía phòng khách, chợt dừng lại, nói thêm: "Ăn xong anh giặt giày."
Khóe môi Chu Vãn khẽ cong, hỏi: "Anh biết giặt không?"
Lục Tây Kiêu ngồi xuống sofa, làm như không có gì: "Thì thử xem."
Bữa tối, họ gọi đồ ăn ngoài.
Ăn xong, Chu Vãn dọn bàn, Lục Tây Kiêu thật sự xách hai đôi giày bẩn đi giặt.
Chu Vãn vứt hộp đựng đồ ăn đã dọn gọn vào thùng rác trước cửa, rồi đi vào trong tìm Lục Tây Kiêu.
Anh mở nước rất to, tiếng nước ào ào. Anh cúi đầu, nước đập vào mu bàn tay, bắn tung tóe, làm ướt cả mép bàn.
Anh cầm bàn chải chà mép giày, nước trong bồn lập tức đục ngầu. Anh cũng chẳng chê bẩn, cứ thế tiếp tục chà.
"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn đi tới, tựa vào lưng anh: "Không ngờ anh thật sự biết giặt giày đấy."
Anh đổi sang chiếc còn lại rồi tiếp tục chà, tuy đã tháng tư nhưng mấy hôm nay trời vẫn còn se lạnh, anh mở nước lạnh, tay ngâm đỏ ửng, gân xanh nổi lên.
Chu Vãn đưa tay, giúp anh chỉnh nước sang ấm.
Anh khẽ cười: "Em tưởng mấy năm nay anh ở một mình, lần nào cũng mang đồ bẩn với giày dép ra tiệm giặt ủi à?"
Chu Vãn khựng lại.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất