Cũng đúng vào ngày này, cuộc thi Vật lý Toàn quốc công bố kết quả.
Đúng như mong đợi, Khương Ngạn đoạt giải nhất. Cả nước chỉ có năm giải nhất, nghe nói cậu còn xếp thứ hai trong số đó.
Đây là lần đầu tiên trường Trung học Dương Minh giành được giải thưởng này. Ngay lập tức, bảng thông báo và áp phích chúc mừng được treo khắp nơi; trang chủ của trường tràn ngập thông báo mừng, rực đỏ, náo nhiệt hẳn lên.
Ai nấy đều ngưỡng mộ, thi nhau khen ngợi.
Chương trình ba năm cấp ba, cậu chỉ mất nửa thời gian để hoàn thành, lại còn ẵm về chiếc cúp cao nhất.
Giáo viên chủ nhiệm và giáo viên vật lý cười đến không khép nổi miệng, rồi lại nhớ tới Chu Vãn, không khỏi thở dài.
Ra khỏi văn phòng, chuông vào tiết đã reo, vậy mà lần này Khương Ngạn không vội vã chạy về lớp.
Hành lang vắng người, cậu tựa vào khung cửa sổ, nhìn đám bạn ngoài sân thể dục ở đằng xa, tiếng cười đùa hồ hởi vọng lại, tràn đầy sinh khí.
Hiếm hoi lắm cậu mới nở một nụ cười thư thái.
Cậu lấy điện thoại từ túi ra, bật máy, gọi cho mẹ.
"A lô?" Giang Văn Thịnh nghe máy: "A Ngạn, có chuyện gì vậy?"
"Mẹ, con đoạt giải nhất rồi." Khương Ngạn cười: "Con được tuyển thẳng rồi."
Giang Văn Thịnh sững người khá lâu, hồi lâu không nói, đến khi lên tiếng giọng đã nghèn nghẹn: "A Ngạn, mẹ biết chắc con sẽ nên người, sẽ là đứa thành đạt nhất."
"Vâng, con sẽ thành đạt thôi." Khương Ngạn nói: "Mẹ yên tâm nhé."
Cậu không muốn để mẹ mừng hụt. Trước đó đối chiếu đáp án xong tuy đã nắm bảy phần chắc, nhưng chưa từng nói với mẹ. Đến lúc này tim bà vẫn còn đập thình thịch, miệng không ngớt lẩm bẩm "tốt quá", "tốt quá".
Một lúc sau, bà hỏi: "Con báo cho ba con chưa?"
"Chưa ạ."
"Vậy lát nữa nhớ gọi cho ba con, nhất định phải để ba biết." Giang Văn Thịnh nói: "Con giỏi giang như vậy, ba con biết chắc cũng sẽ tự hào."
Khương Ngạn khẽ cười: "Biết rồi ạ."
Cúp máy, cậu gọi cho Lục Chung Nhạc, nhưng không ai bắt, chắc đang bận.
Cậu lại nhắn cho ông ấy một tin.
Tới gần chạng vạng, Lục Chung Nhạc mới gửi một tin nhắn thoại, giọng vui vẻ: "Được tuyển thẳng rồi hả, A Ngạn giỏi quá. Muốn phần thưởng gì, ba mua cho con."
[Khương Ngạn: Con không có gì muốn cả, ba, ba ăn với con một bữa là được.]
[Lục Chung Nhạc: Được chứ, nhưng hôm nay ba hơi bận. Hay là con tan học tới công ty ba, đợi ba xong việc rồi ba đưa con đi.]
Khương Ngạn khựng lại, nhìn tin nhắn ấy rất lâu.
Trước đây cậu chưa từng tới công ty của Lục Chung Nhạc, càng đừng nói đường đường chính chính tới tìm ông ấy.
Xem ra giải nhất lần này thật sự khiến Lục Chung Nhạc thấy nở mày nở mặt, rất tự hào.
…
Tan học, Khương Ngạn đi thẳng tới công ty của Lục Chung Nhạc.
Đứng trước tòa cao ốc sừng sững, cậu thấy dâng lên một niềm ngưỡng mộ, mong sau này mình cũng có thể ngẩng cao đầu mà sống, để chẳng còn ai dám coi thường mình nữa.
Cậu bước vào sảnh, nói với lễ tân là tìm Tổng giám đốc Lục.
"Tìm Tổng giám đốc Lục?" Lễ tân liếc nhìn cậu một cái, hiển nhiên hoài nghi mục đích của cậu: "Cậu có hẹn trước không?"
Lục Chung Nhạc không báo trước với lễ tân.
Có lẽ buổi chiều bận quá.
"Không, tôi là…"
Khương Ngạn ngập ngừng, ba chữ "con trai ông ấy" rốt cuộc không nói ra.
Nếu cậu nói vậy, có khi sẽ bị coi là kẻ điên rồi đuổi thẳng. Cậu đè nén sự khó chịu trong lòng, nói: "Chị có thể gọi cho ông ấy, tôi tên là Khương Ngạn."
Lễ tân bấm máy nội bộ.
Rất nhanh đã được đồng ý, cô dẫn Khương Ngạn lên lầu.
Thang máy giữa chừng dừng ở một tầng, có một người đàn ông bước vào, thấy hai người bèn tiện miệng đùa với lễ tân: "Em Lữ, trai đẹp này là con em à?"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất