Yết hầu anh trượt lên xuống, trán đã rịn mồ hôi, nhưng vẫn dần dần bình tĩnh lại: "Ừ."
"Anh xem, thật ra cũng chẳng có gì đâu, chỉ là phong cảnh bên ngoài nhìn khác thường ngày chút thôi." Chu Vãn nói khẽ, vừa đưa anh chậm rãi bước tới trước: "Nhưng bầu trời thì vẫn vậy."
Xung quanh có người đứng trước kính tạo dáng chụp ảnh, bên ngoài còn có cả đường đi bằng kính kiểu như ở khu du lịch, rất hẹp, chỉ đủ một người đi, như chỉ cần sơ ý là sẽ rơi từ độ cao mấy trăm mét này.
Có người ưa mạo hiểm ra chơi, mang đủ đồ bảo hộ, phơi mình giữa cơn gió dữ trên cao, tóc bị thổi rối tung.
Chu Vãn liếc sang đó.
Lục Tây Kiêu nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: "Muốn chơi không?"
Cô vội lắc đầu.
Lục Tây Kiêu: "Muốn thì cứ chơi."
"Anh một mình ở đây được chứ?"
"Anh đi cùng em."
Chu Vãn sững ra.
Cô rất rõ chứng sợ độ cao của Lục Tây Kiêu nghiêm trọng thế nào: độ cao năm sáu tầng của sân thượng trường học cũng đủ làm anh tái mặt, mồ hôi đầm đìa; giờ ở trong phòng kính này anh đã khó chịu rồi, huống hồ là ra ngoài kia, gió lớn như thế, dưới chân còn là kính trong.
Nhưng cô cũng hiểu, Lục Tây Kiêu không phải người vì sĩ diện mà cố đấm ăn xôi; anh đã không muốn thì chẳng ai khuyên nổi.
Chính xác mà nói thì, từ chiều tối hôm qua, Lục Tây Kiêu đã có chút lạ.
Chu Vãn nhìn anh một lúc: "Anh không sợ à?"
Anh cụp mắt, điềm nhiên nói: "Có em ở đây, anh không sợ."
……
Mặc xong đồ bảo hộ, sau lưng buộc một sợi dây nối lên thanh chốt phía trên, đội mũ bảo hiểm.
Cánh cửa thông ra ngoài vừa mở, tiếng gió rít ùa vào tai, đến tiếng người còn nghe không rõ. Nhân viên lại kiểm tra thiết bị một lượt, lớn tiếng dặn dò lưu ý, nếu giữa chừng sợ quá, có thể dùng bộ đàm báo họ.
Chu Vãn đi trước, nắm tay Lục Tây Kiêu, chậm rãi bước đi.
Dù không mắc chứng sợ độ cao, ở trong tình cảnh này cũng khó tránh khỏi tim đập chân run.
"Lục Tây Kiêu."
Cô cẩn thận từng li từng tí, từng bước một tiến lên, vẻ mặt vô cùng tập trung nghiêm túc, như một chiến binh xung phong nơi trận mạc, chỉ nắm chặt tay người phía sau: "Giờ anh đừng mở mắt, cứ theo em mà đi."
Lục Tây Kiêu không cách nào mở mắt.
Chứng sợ độ cao của anh còn nặng hơn anh tưởng.
Nếu lúc này mở mắt, e là đến bước chân cũng không nhấc nổi.
Gió quật vào mặt như lưỡi dao thô ráp, rát buốt, nước mắt như sắp bị gió cuốn bay, hễ cúi đầu là thấy thành phố đang vận hành, ầm ầm không dứt.
Dù là dòng xe dưới chân, dòng người, hay chính mình, đều nhỏ bé đến mức chẳng đáng kể.
Chu Vãn cứ thế dắt anh đi tới ban công ngắm cảnh phía nam, mỗi bước đi đều vững chãi và chậm rãi.
Ban công ấy nhô ra thành một khoảng vuông, trước mặt là núi sông. Đêm qua có mưa, xa xa vẫn còn mù sương.
"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn nói: "Có thể mở mắt rồi."
Lục Tây Kiêu vô thức siết chặt tay cô, từ từ mở mắt.
Anh nhìn thấy tấm kính trong dưới chân, và thấp hơn nữa là xe và người, mồ hôi gần như lập tức túa ra.
Chu Vãn nhìn anh: "Đừng nhìn xuống dưới, nhìn về phía trước. Trước mặt là núi, phía trên là mây. Nhìn ra xa hơn nữa đi, có gió đấy."
Gió lớn quá, Chu Vãn buộc phải nâng giọng, giọng cô nhỏ, gần như phải hét.
Tầm mắt chậm rãi nâng lên.
Gió thổi ập vào.
Mặt trời giữa trưa ẩn sau dãy núi, từ lớp lớp sương trắng phóng ra những tia sáng rực rỡ, như kén vỡ mà ra.
Lần đầu tiên Lục Tây Kiêu thực sự đứng ở nơi cao để cảm nhận.
Đến linh hồn cũng như đang bay theo gió.
Chu Vãn cũng nhìn về dãy núi ở xa, nắng xuyên qua màn sương dày rót xuống.
Cô hơi ngẩng đầu, nói: "Lục Tây Kiêu, những ngày sau này, anh cứ nhìn về phía trước, đi lên những tầm cao mới nhé."
"Đừng ngoái đầu lại, Lục Tây Kiêu."
Cô nói: "Anh phải nhìn thấy trời đất mênh mông, đi trên con đường thênh thang, ngày nào cũng vui, năm nào cũng bình an."
Còn anh, sẽ trở thành giấc mộng đẹp nhất đời em.
Một giấc mơ đủ để nâng đỡ em đi qua những ngày tháng sau này.
Cô nói đến mệt, gió luồn vào họng, khô rát như muốn ho.
Câu cuối cùng cô cũng không biết Lục Tây Kiêu có nghe rõ hay không.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất