"Chỉ mai thôi mà." Chu Vãn cong mắt, cười nói: "Em muốn mời anh ăn cơm." 

 

Lục Tây Kiêu khẽ cười: "Làm gì mà khách sáo." 

 

"Trước đây chẳng phải em nói đợi thi đấu xong có tiền thưởng sẽ mời anh sao. Dù tiền thưởng là không còn hy vọng, nhưng em vẫn còn chút tiền, vẫn có thể mời anh một bữa." 

 

Xem như một lời tạm biệt cho ra hồn. 

 

Cô đã mơ một giấc mơ thật đẹp, đắm chìm trong đó, không muốn tỉnh. 

 

Nhưng rốt cuộc vẫn phải tỉnh. 

 

 

Hôm sau, Chu Vãn lại xin nghỉ thêm một ngày, cùng Lục Tây Kiêu ngồi xe đến "Mắt Của Thành Phố". 

 

Cô mặc bộ đồ lần trước Lục Tây Kiêu mua cho, anh mặc chiếc cùng kiểu nhưng khác màu, trông như đồ đôi. 

 

Bình thường Lục Tây Kiêu hay mặc đồ màu tối, kiểu đen trắng xám; hôm nay anh mặc màu sáng, trông rất trẻ trung, đến cả ánh mắt, chân mày cũng dịu lại. 

 

Đi trên đường, Chu Vãn không kìm được, cứ quay đầu nhìn anh mãi. 

 

Lục Tây Kiêu bắt gặp mấy lần, không nhịn được cười: "Nhìn gì thế." 

 

Chu Vãn thu mắt lại, tỏ ra không để ý: "Không có gì." 

 

"Em chẳng thành thật chút nào." 

 

"Em thấy trên đường phố có bao nhiêu nữ sinh cũng quay lại nhìn anh." Chu Vãn nói: "nên muốn xem rốt cuộc anh làm sao." 

 

"Có làm sao đâu, chỉ là bạn trai em đẹp trai quá thôi." Lục Tây Kiêu bắt đầu "làm màu", "Làm sao bây giờ, hay em che mặt anh lại đi, kẻo người ta nhòm ngó." 

 

"……" 

 

Tầng hai của tòa nhà cao nhất chính là nhà hàng Tây mới mở đó. 

 

Tối qua Chu Vãn đã đặt chỗ xong, chỗ cạnh cửa sổ đã kín hết, chỉ đặt được một bàn ở góc. 

 

Hai người ngồi xuống. 

 

Mỗi lần ra ngoài ăn đều là Lục Tây Kiêu gọi món, lần này cũng vậy. 

 

Nhưng lần này anh gọi không nhiều, có lẽ vì Chu Vãn nói sẽ bao, cô xem review rồi gọi thêm vài món được nhà hàng gợi ý. 

 

Khoản 150 nghìn mà Quách Tương Linh đưa cô trước đây, sau đó bà nội nằm viện tốn một phần, tang lễ cũng tốn kém, giờ còn lại không nhiều. 

 

Nhưng với Chu Vãn, số tiền ấy tượng trưng cho chứng cứ tội lỗi của chính mình, cô chỉ muốn khi việc này khép lại thì nó cũng chấm dứt sạch sẽ. 

 

Ăn xong, Chu Vãn đứng lên đi thanh toán. 

 

Đứng trước quầy thu ngân, điện thoại cô reo. 

 

--Quách Tương Linh. 

 

Chu Vãn cụp mắt, bấm nghe. 

 

Áp lên tai, đầu dây bên kia vang lên giọng the thé của Quách Tương Linh, chất vấn cô có phải đã làm gì không. 

 

Lông mi Chu Vãn khẽ run. 

 

Không ngờ Lục Chung Nhạc ra tay nhanh vậy. 

 

Mà điều đó cũng có nghĩa là, cô phải ra quyết định. 

 

Chu Vãn không nghe nữa, thản nhiên cúp máy, chặn luôn số của Quách Tương Linh. 

 

Mọi thứ đã kết thúc rồi. 

 

 

Quay lại chỗ ngồi, Lục Tây Kiêu đang xem điện thoại, Chu Vãn đi tới sau lưng anh, thấy đó là giao diện mua vé tham quan của "Mắt Của Thành Phố". 

 

Cô sững một chút: "Mình sẽ lên trên à?" 

 

"Đã tới rồi." 

 

"Nhưng anh…" Chu Vãn khựng: "cao như vậy, anh ổn chứ?" 

 

Lục Tây Kiêu hờ hững: "Có gì mà không ổn." 

 

Anh nắm tay Chu Vãn, đi tới một máy đổi vé, quét mã QR, nhả ra hai vé vào cửa. 

 

Trước thang máy xếp một hàng dài, nhân viên sắp xếp mọi người lên theo đợt. 

 

May là đó không phải thang máy vách kính; lúc lên nhanh, ngoài cảm giác ù tai thì không có gì khó chịu khác. 

 

Chu Vãn luôn nắm chặt tay Lục Tây Kiêu, nghiêng đầu quan sát nét mặt anh. 

 

Vốn cô không định lên cùng anh; độ cao như vậy chắc chắn chứng sợ độ cao của anh sẽ phát tác. Nhưng cô lại nhớ từng đọc ở đâu đó, phản ứng căng thẳng do tổn thương thời thơ ấu gây ra có thể giảm mẫn cảm bằng cách đối diện trực tiếp nỗi sợ. 

 

Sau này, cô sẽ không thể ở bên anh nữa. 

 

Cô mong Lục Tây Kiêu có thể vô úy, một mạch tiến về phía trước. 

 

Một chàng trai như anh vốn nên phóng túng và tự do. 

 

Không có gì trói buộc được anh. 

 

Cũng không ai trói buộc được anh. 

 

…… 

 

Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là đài quan sát hình vòng tròn thoáng đãng, bốn phía là cửa kính sát sàn trong suốt, liếc mắt là thấy được bên ngoài những toà nhà và sông. 

 

Xe cộ và người đi bên dưới nhỏ như kiến, bận rộn ngược xuôi trong hành trình đời mình. 

 

Gần như ngay khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Chu Vãn đã cảm giác toàn thân Lục Tây Kiêu cứng đờ. 

 

Trong đầu anh bất giác hiện lên cảnh Thẩm Lam ngày xưa phóng khỏi ban công. 

 

"Bộp--" một tiếng. 

 

Âm thanh trầm đục. 

 

Máu tươi đỏ thẫm từ dưới khuôn mặt tái mét của bà ấy rỉ ra, lan rộng. 

 

Nhuộm đỏ cả mắt anh, vừa đau vừa rát, cả thế giới hóa thành một màu máu. 

 

Rồi, tay anh bị một cảm giác mềm mại ấm áp bao lấy, giọng nói trong trẻo dịu dàng của Chu Vãn vang lên bên tai: "--Lục Tây Kiêu, anh đừng sợ." 

eyJpdiI6InQ1SjhGMUJWTEFLS2k0UStySDV1RWc9PSIsInZhbHVlIjoicjFWMFhMemg2allDZkJNN0tzMmg4aE9RUjI0MnNRN2orTFY2ZmNmSkdGcXNWOUJLeXN3cmVkeHBjNFBJeUNwdCIsIm1hYyI6IjZkMjEwMDk0OGVlNzNjMzdjZGQxM2ExYWRlOTNiZTI3NGQ5MGNkNzdmZDQ4YmViM2ZlNDBlYWRkNjE3MGVmMDQifQ==
eyJpdiI6Ik55aWZUUWpDbkFwKzJzb2NnbjhPTXc9PSIsInZhbHVlIjoiNzM2czVSTFVvM3dpZlZLWkhZa3g5OVdFZ1wvZGcwdzB3aGNQUWRNa1Joa1lsQzQ0bG5ua2R6R2dCRExHbkVDbld4NitiYXRiZis3Mnp5ekNBY3hZcXVcL3FsNE8xb0RlS0h0UkM5aHhJRWtLY1wvdWVCYWxwUFRBWHFsVEhHNU5VUzM5YU1WcVVydGNTYm5mUWtRMGM0MWxsK0xDa2JUSTVqT1ZiTDMzd0U3XC93U3FxNUxFNG91XC8zTUJMelwvZTJnOTFOIiwibWFjIjoiZmI1NjkxMTJmMjUyZGJkNzA3OGQzYzg0NTE4NmZlMWNhZTQ1ZDg2MjUzZWE4YjFlZjI0NmYyZjAxNjZlYWRjYiJ9

Chu Vãn nắm tay anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.

Ads
';
Advertisement
x