Trong cả quãng thanh xuân của Chu Vãn, ngày hỗn loạn nhất, cũng là ngày đau đớn nhất, khép lại trong tiếng còi cảnh sát dồn dập; ông lão Lục cũng có mặt. 

 

Đám người Lạc Hà bị đưa đi, Lục Tây Kiêu được chuyển vào bệnh viện cấp cứu. 

 

Chu Vãn theo tới bệnh viện. Ông lão Lục không còn giả vờ dịu dàng với cô được nữa. Khoảnh khắc ông trông thấy Lục Tây Kiêu nằm trong vũng máu, suýt nữa ngất lịm. 

 

"Chu Vãn." Ông lão Lục nói giọng nhạt. "Đừng quên điều cô đã hứa với tôi trước đó." 

 

Chu Vãn khựng lại, cúi đầu, cắn môi: "Tôi không quên, nhưng… có thể đợi anh ấy tỉnh lại rồi hãy nói được không?" 

 

Ông lão Lục không đáp, trực tiếp lách qua cô đi thẳng. 

 

Tới ngoài phòng phẫu thuật, ông chợt dừng chân, quay đầu lại. 

 

"A Kiêu đi một mình đến tìm cô, có gọi cho tôi một cuộc điện thoại, nên tôi mới cùng cảnh sát đến." Ông lão Lục nói: "Tôi sợ nó gặp chuyện, không muốn để nó đi, nhưng nói thế nào nó cũng không nghe, vì thế tôi đã nói cho nó biết côlà con gái của Quách Tương Linh." 

 

Chu Vãn sững người, ngước mắt, kinh ngạc. 

 

"Cô biết nó nói gì không?" 

 

Ông lão Lục nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm, bình thản mà nặng trĩu áp lực: "Nó nói, nó biết từ lâu rồi, nó  không để tâm." 

 

Anh ấy đã biết… từ lâu rồi… 

 

Một sợi dây trong đầu Chu Vãn đột ngột đứt phựt. 

 

Cô sợ Lục Tây Kiêu biết, sợ anh sẽ hận mình, muốn nói hết sự thật lại chẳng sao mở miệng được, biết là tự hại mình mà vẫn cứ giấu giếm ngày này qua ngày khác. 

 

Cô tưởng rằng mình giấu rất kín, Lục Tây Kiêu xưa nay chẳng hề hay biết. 

 

Thà là anh thật sự không biết gì cả. 

 

Như thế cô đã khỏi phải áy náy, khỏi phải tự trách đến mức này. 

 

Lục Tây Kiêu biết từ lâu, mà chưa từng thật sự giận cô. 

 

Vẫn làm như chẳng biết gì, tiếp tục ở bên cô. 

 

Một chàng trai tốt đến thế, hà cớ gì vì cô mà phải gánh chịu tất cả những chuyện ấy. 

 

Trên người cô còn dính máu của Lục Tây Kiêu, tất cả là do cô gây ra. 

 

Chính cô hại Lục Tây Kiêu thành ra như vậy. 

 

Chàng trai kiêu hãnh đã phải khuỵu gối; chàng trai khí phách phơi phới đã đổ máu. 

 

Cô không thể sai thêm nữa. 

 

Không thể để Lục Tây Kiêu tiếp tục hứng những lời mắng chửi ấy - như những gì ông nội anh nói: ghê tởm, biến thái, loạn luân, nhơ bẩn… 

 

Những từ đó không được phép vấy bẩn chàng trai của cô. 

 

Chàng trai của cô vốn nên thuần khiết, ngay thẳng, đường hoàng. 

 

… 

 

Đêm ấy, Chu Vãn cứ chờ mãi ngoài phòng phẫu thuật. 

 

Nhà họ Lục có rất nhiều người lần lượt chạy tới: Lục Chung Nhạc, cả nhà Lục Khải Lan, còn nhiều họ hàng khác; ai nấy mặt mày lo âu, vừa lo vừa an ủi nhau. 

 

Chu Vãn đứng nép một bên, không ai để ý tới cô. 

 

Cô như một kẻ ngoài cuộc, lặng lẽ, như người vô hình đứng đó, đợi người đến rồi đi, cho đến khi đèn phòng mổ cuối cùng cũng tắt. 

 

Y tá không nói tình hình của Lục Tây Kiêu cho cô - vì suy cho cùng cô đâu phải người thân của anh - mà gọi điện trực tiếp báo cho ông lão Lục. 

 

Nghe được những gì chị y tá nói, Chu Vãn mới biết Lục Tây Kiêu bị thương rất nặng, nhát dao đâm sát vị trí trái tim, còn phải theo dõi thêm một thời gian trong phòng chăm sóc đặc biệt. 

 

Không được vào buồng bệnh, Chu Vãn ngồi trên nền hành lang bên ngoài, ngồi đến tận khi trời sáng. 

 

Có lẽ đêm qua dầm lạnh, mũi cô tịt cứng, đầu cũng hơi đau. 

 

Đổi ca xong, y tá đi ngang qua, như lúc này mới chú ý đến cô, hỏi: "Cô là người nhà bệnh nhân à?" 

 

Chu Vãn vội đứng bật dậy: "Tôi là…" Cô dừng một nhịp, nói: "Tôi là bạn cùng lớp của anh ấy." 

 

Thời buổi này yêu sớm cũng nhiều, y tá gật gù tỏ vẻ đã hiểu, nói: "Cô về thay bộ đồ sạch sẽ đi. Bệnh nhân chắc chưa tỉnh nhanh thế đâu." 

 

"Anh ấy bị nặng lắm hả?" Hàng mi Chu Vãn run run. "Bao giờ mới tỉnh được?" 

 

"Con dao suýt chọc tới tim rồi mà còn không nặng à? Nhưng giờ không tỉnh là vì dùng bơm giảm đau, có tác dụng an thần, chắc tối muộn hôm nay mới tỉnh." 

 

Chu Vãn gật đầu, nói lời cảm ơn. 

 

Cô vào nhà vệ sinh rửa mặt. Ngẩng lên, trong gương là khuôn mặt mình: sắc mặt tái xanh, quầng mắt thâm sì; trên mặt và áo quần còn loang lổ vết máu khô nâu sẫm. 

 

Cô cởi áo khoác, rời bệnh viện về nhà. 

 

… 

 

Rốt cuộc, tấm vải bố đen vốn định mua về che mưa cho mấy chậu hoa cũng chẳng dùng đến. 

 

Đêm qua mưa như trút, đất bị xối tung, hoa lá bị đánh rơi rụng, cả cụm nằm sõng soài dưới đất, mấy cây thậm chí bị gió bứt cả gốc, trơ trụi phơi ra ngoài. 

 

Vẫn không cứu nổi. 

eyJpdiI6InZ3TElDNTVLSmhlcGJGRnhKTE1HekE9PSIsInZhbHVlIjoicmJaem1ISUM3OGUxREF3XC9pdGd4bFE2aU5jUlVDdTVOWnFObjNxbTdiM1FcLzczeEIzWVJrVElZTWdkd2pPMUNQIiwibWFjIjoiZjAyMzMwYTM4YTAwMjZkZTkzZDBjYTQ0ZmRlZTY3YWFiODc5MzIwY2YxZGRmMTMzOTYyMzA3NTkwOWZkOWQxNCJ9
eyJpdiI6IkNRYUpHUFBYclF6RXhCYm90RWQ4Ync9PSIsInZhbHVlIjoiNFVMaHVreGhLR1Y3OTZNUitNTHRjQ1R3V2grak5SUXNUVVFCRjV4YXpGTnFwUldOdnhPT2ZWS0dpcmpEZzl0NjJPWVNNSVBNaDkxSzBKeUF5cWQxYnk4OWE0TVhIWUg0Zng1SUNrRDlNOHpUV0I1VzVZNXZtb1F6Y1N4TVVYSFpTUnBsSDBubDQzT2NkREVTcUFpT01SMTVOSzNWWkdmVXE2VXppR0xtRGVMRkp1M3Q2cXN2T0tzRkp2XC8zSnIzOEx5bWxDWUlqZnhra1UxMWhYSGw3MVppWTdtQjFcL2FGdGFWU1NxSUZPdnNvPSIsIm1hYyI6IjI4MDBjNjU0OTJhZWI5NTY5ZjAzMzIwMjY3MDVlOTJlY2NlZDgwMDQ1NmNhY2E0MDk4MDlkODUwNTUyNzlkMWQifQ==

Chu Vãn tắm nước nóng, vệt máu theo dòng nước trôi đi, chảy xuống cống.

Ads
';
Advertisement
x