Sau đó cô lôi từ tủ ra một chiếc va-li - cái cô mang theo sau khi bà nội mất.
Hồi đó chỉ một chiếc là thu dọn hết đồ đạc của cô; lần này cũng vậy.
Trong tủ còn nhiều quần áo - đều là dạo gần đây Lục Tây Kiêu kiếm cớ mua cho cô, mua lác đác rồi thành ra nhiều; giờ hơn nửa tủ đều do anh mua.
Cô không mang theo.
Chu Vãn cụp mắt, hít mạnh một cái, gài chốt va-li.
Thu dọn xong, cô đặt va-li sang một bên, rồi lấy một cái túi đi sang phòng Lục Tây Kiêu. Có lẽ anh còn phải nằm viện một thời gian, Chu Vãn giúp anh xếp sẵn đồ thay và đồ vệ sinh cá nhân.
Khi lấy dây sạc điện thoại giúp anh, Chu Vãn thấy một khung ảnh trên đầu giường.
Là quà sinh nhật cô mua cho anh vào ngày anh tròn 18 tuổi.
Trong khung là ảnh của cô.
Ánh sáng trong phòng chơi điện tử mờ mịt, đèn flash tự bật; khoảnh khắc chụp xuống, vẻ mặt cô sững sờ, mắt mở to, tròn xoe như quả nho đen căng mọng.
Là ngày hôm ấy, anh tiện tay bấm chụp.
Lần đầu tiên Chu Vãn nhìn thấy bức ảnh này.
Việc này vốn không giống tác phong thường ngày của Lục Tây Kiêu. Dù anh chụp bức ảnh đó, chắc cũng chỉ là hứng lên nhất thời, thường thì chẳng có kiên nhẫn đem ảnh ra tiệm rửa.
Chu Vãn không biết anh rửa lúc nào, cũng không biết anh đặt nó vào phòng từ bao giờ.
Một giọt nước mắt rơi xuống, loang trên mặt kính khung ảnh.
Chu Vãn áp lòng bàn tay lên mắt, muốn nén lại mà chỉ phát ra tiếng thở dồn dập, gấp gáp.
Lâu lắm, cô mới đứng dậy, móc từ túi lót áo ra một chiếc túi thơm - là bà nội xin cho cô, cũng là thứ bà nắm chặt không buông ngay cả khi sắp mất.
Cô kéo khóa chiếc gối của Lục Tây Kiêu, đặt túi thơm vào bên trong.
Mong rằng những ngày sau này, chiếc túi thơm sẽ phù hộ cho anh mọi chuyện suôn sẻ.
Đừng bị thương nữa, đừng buồn nữa.
Đêm đêm mộng lành.
*
Lục Tây Kiêu tỉnh lại vào tối ngày hôm sau, nhưng Chu Vãn vẫn chưa được gặp anh.
Giờ thăm trong phòng chăm sóc đặc biệt có hạn, cô không được vào lượt thăm. Lục Tây Kiêu cũng mê mê tỉnh tỉnh, mấy ngày liền chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Còn đám người Lạc Hà nghe nói đều bị giam lại. Có ông lão Lục xử lý, dĩ nhiên đâu dễ mà xong chuyện.
Mãi tới ba ngày sau, anh mới ổn định, chuyển ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.
Anh tỉnh lúc buổi tối, khi ấy trong phòng chỉ có một mình Chu Vãn.
Anh mở mắt, liền thấy một bóng lưng gầy mảnh giữa bóng tối, không bật đèn, ngồi thẳng tắp, chẳng biết đang nghĩ gì.
"Chu Vãn." Anh khàn giọng.
Đây là lần đầu tiên sau từng ấy ngày, Chu Vãn lại được nghe giọng anh.
Cô giật bắn, đứng phắt dậy, lúng túng: "Lục Tây Kiêu, anh tỉnh rồi. Thế nào… còn đau chỗ nào không?"
"Không sao." Anh khẽ cười, đưa tay móc ngón tay cô. "Mấy giờ rồi?"
Chu Vãn xem giờ: "Vừa qua nửa đêm."
"Sao không về ngủ đi." Lục Tây Kiêu nói. "Mai chẳng phải còn phải đến trường học à."
Những ngày này Chu Vãn đều không đến trường học.
Cô không liên lạc với ai, không gặp ai, cứ ở trong bệnh viện, dẫu chẳng thể trông thấy Lục Tây Kiêu.
Cô nâng niu nắm tay anh, sợ làm anh đau, khẽ nói: "Em xin nghỉ rồi."
"Lại xin nghỉ, lần sau liệu mà đừng mất luôn vị trí á quân."
Đến lúc này rồi, Lục Tây Kiêu vẫn còn tâm trạng đùa với cô.
Chu Vãn khựng lại, nói nhỏ: "Khương Ngạn được tuyển thẳng rồi, sau này không dự thi nữa."
Cô cụp mắt, hít mũi, vẫn không nhịn được, lại khóc.
Trước đây cô không phải người hay khóc, nhưng từ khi gặp Lục Tây Kiêu, như thể ngưỡng nước mắt cũng hạ thấp hẳn.
"Xin lỗi." Chu Vãn nói.
"Xin lỗi vì gì?"
"Là do Khương Ngạn gọi điện cho em, em mới tới đó." Chu Vãn cúi đầu, nghẹn ngào: "Nếu em chịu cảnh giác hơn một chút thì đã không thành ra như bây giờ."
"Lạc Hà nhằm vào em đều vì anh, không liên quan đến em."
Lục Tây Kiêu nói khẽ, giọng trầm ấm dịu dàng: "Là do anh, nhưng anh sẽ không nói xin lỗi với em."
Anh nâng cằm cô lên, dưới ánh trăng rải qua song cửa, anh nghiêm túc: "Chúng ta đều không cần nói xin lỗi nhau. Bây giờ là vậy, sau này cũng vậy."
…
Những ngày sau đó, Chu Vãn vẫn không đến trường học, ngày nào cũng ở bệnh viện với anh.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất