Ông không nói gì với Chu Vãn, nhưng cô hiểu, thời gian đếm ngược đã bắt đầu.
Tin về vụ của Lạc Hà bị đè xuống, không thêm ai khác biết. Mãi tới một tuần sau, Tưởng Phàm mới liên lạc với Lục Tây Kiêu, mở miệng đã trêu, hỏi mấy hôm nay không thấy tăm hơi là đi đâu "quậy" rồi.
Tưởng Phàm nói to, khi ấy Chu Vãn đang ngồi bên giường gọt táo, nghe vậy ngẩng đầu.
Lục Tây Kiêu cười hờ hững: "Sao?"
"Cậu mất tích không nói, Chu Vãn cũng mất tăm. Hai đứa dính nhau làm gì thế? Mấy hôm nay, tớ còn nghi hai cậu bay ra nước ngoài đăng ký kết hôn rồi cơ."
Tưởng Phàm tiện miệng nói bừa, trêu chọc chẳng kiêng dè.
Lục Tây Kiêu cũng hùa: "Ừ thì có đi đăng ký, về nước sẽ mời các cậu uống rượu."
Tay Chu Vãn khựng lại.
Vỏ táo đang gọt liền một dải bỗng đứt.
Cúp máy, Lục Tây Kiêu đưa tay khều nhẹ cằm Chu Vãn: "Còn ba năm nữa."
"Gì cơ?"
"Em đủ tuổi kết hôn theo luật."
Chu Vãn cúi đầu, hàng mi đen dày che đi cảm xúc trong mắt, làm bộ thản nhiên: "Anh còn biết cả chuyện này à?"
"Hôm trước anh có tra rồi."
Trái tim cô như bị kim châm thêm một mũi, chua xót khó chịu.
Cô quay mặt đi, gọt nốt đoạn vỏ cuối, đưa quả táo cho Lục Tây Kiêu.
…
Tháng Năm tới, Lục Tây Kiêu cuối cùng đã có thể xuống giường đi lại thoải mái.
Trời dần nóng. Anh định thay áo phông ngắn tay rồi ra ngoài dạo, nhưng Chu Vãn không cho - sợ giờ người anh còn yếu, dễ cảm lạnh - nên thôi.
Bệnh viện tư nhân này có nhiều cây xanh, cảnh quan được chăm chút rất tốt.
Phía sau có khu riêng cho bệnh nhân đi dạo, nghỉ ngơi.
Chu Vãn và Lục Tây Kiêu tản bộ một lát, rồi tìm ghế dài ngồi xuống.
Có một ông lão ngồi đối diện, đang cạo đầu bằng tông-đơ.
Lục Tây Kiêu vuốt tóc: "Anh cũng nên cắt tóc rồi."
"Cố nhịn thêm chút." Chu Vãn nói. "Đợi khỏi hẳn rồi đi cắt."
Tóc lòa xòa trước trán đã dài, anh vuốt hết ra sau: "Đợi khỏi hẳn chắc anh thành tóc dài mất."
Chu Vãn bật cười, tưởng tượng: "Anh để tóc dài chắc cũng đẹp."
"Không." Anh bĩu môi chê: "Xấu."
Chu Vãn nghĩ nghĩ: "Thế làm sao giờ? Hay mời thợ cắt tóc vào cắt? Chỉ không biết làm vậy có được không."
"Em cắt cho anh đi." Lục Tây Kiêu bỗng nói.
Chu Vãn sững: "Hả?"
"Không sao, cắt qua loa cũng được." Lục Tây Kiêu nói. "Với cái mặt bạn trai em đây, cạo trọc cũng vẫn đẹp trai."
"…"
Lục Tây Kiêu có vẻ rất hứng thú, lập tức đứng dậy sang mượn tông-đơ của ông lão đối diện, cảm ơn xong thì đưa cho Chu Vãn.
Chu Vãn còn do dự: "Nhưng cháu không biết dùng đâu."
"Đơn giản lắm cô bé." Ông lão đối diện nói. "Chỉnh độ dài là được."
Dù Lục Tây Kiêu bảo cắt sao cũng được, Chu Vãn vẫn không dám tùy tiện "sáng tác" trên đầu anh, cắt cực kỳ cẩn thận; cuối cùng chỉ tỉa ngắn phần tóc quá dài, rồi cạo gọn phần mai.
Cố chịu thêm một thời gian nữa chắc là đủ đến lúc xuất viện.
Chu Vãn đem tông-đơ rửa sạch trả ông lão.
Hai người ngồi cạnh nhau trên ghế dài. Hôm nay nắng đẹp lạ, là ngày thời tiết tốt nhất mấy hôm nay; bên ngoài rất đông người, có mấy đứa nhỏ mặc đồ bệnh viện chạy chơi tung tăng.
Chu Vãn nghiêng đầu nhìn anh.
Chàng trai sau một trận bệnh gầy đi không ít, nhưng vẫn rạng ngời; đường nét trên gương mặt thêm phần rắn rỏi, mà không còn sắc nhọn như trước.
"Lục Tây Kiêu." Chu Vãn bỗng gọi.
Anh quay sang.
Gần như ngay tức khắc, Lục Tây Kiêu lờ mờ đoán được điều gì.
Rõ ràng vừa rồi cô còn đang tỉa tóc cho anh, vậy mà giây kế tiếp, chỉ nhìn nét mặt cô, anh đã đoán ra cô định nói gì.
"Em biết anh đã biết hết rồi." Chu Vãn cúi mắt. "Những ngày này, em thật sự rất cảm ơn anh. Anh cho em một đoạn ký ức đẹp đẽ mà trước đây em đến mơ cũng không dám. Biết thế nào là đủ thì mới an; em cũng nên biết điểm dừng rồi."
"Vết thương của anh cũng gần khỏi rồi. Về sau, có lẽ em sẽ không đến nữa. Lục Tây Kiêu, xin lỗi, tất cả đều là em…"
"Chu Vãn."
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất