Lời tạm biệt cuối cùng, cô không muốn rơi nước mắt nữa.
Anh vươn tay, siết chặt cổ tay cô: "Đừng đi, được không."
Nhưng đó không phải là lời Lục Tây Kiêu đáng nói.
Anh kiêu hãnh như thế, đã quay lưng thì chẳng bao giờ ngoái lại - chứ đâu như bây giờ, bị lừa rồi mà vẫn nắm tay cô để níu giữ.
Chu Vãn lại nhớ đến cú quỳ lặng lẽ mà kiên quyết của anh hôm ấy.
Ngực lại dâng lên từng đợt xót xa và áy náy.
Như một con đường cụt, lặp đi lặp lại, cô rơi vào vòng cảm xúc ấy hết lần này đến lần khác.
"Lục Tây Kiêu, sinh nhật em hôm đó, anh còn nợ em một điều ước. Giờ anh giúp em thực hiện nhé." Chu Vãn khẽ nói.
Anh nghiến răng, không nói.
"Về sau, anh phải sống thật tốt, như hôm đó em nói với anh: đi nhìn trời đất bao la, bước trên con đường thênh thang, ngày ngày vui vẻ, năm nào cũng bình an. Anh có thể hận em, cũng có thể quên em."
"Chúng ta chia tay đi."
Chu Vãn đứng dậy, khẽ gọi: "Anh."
Chu Vãn hiểu anh quá rõ.
Cô nhìn thấu sự yếu mềm và cô độc của Lục Tây Kiêu, nên mới ở cạnh anh ngắm pháo hoa, ngắm tuyết.
Cũng vì thế, cô càng biết rõ phải làm thế nào để Lục Tây Kiêu buông tay.
Khi cô thốt ra một tiếng "anh", Lục Tây Kiêu liền thả tay cô ra.
Chu Vãn không dám dừng lại dù chỉ một giây, lập tức quay người đi thẳng.
……
Cô nói được làm được.
Từ hôm đó, cô biến mất khỏi thế giới của Lục Tây Kiêu.
Chẳng giống mấy bộ phim truyền hình hay điện ảnh: không có tuyết rơi, không có ốm đau. Sau ngày ấy, trời càng lúc càng nóng, hè thật sự kéo tới, còn cơ thể của Lục Tây Kiêu cũng ngày một bình phục.
Ông lão Lục nghĩ với tính của anh, hễ đỡ chút là thể nào cũng ngứa chân đòi xuất viện, không ngờ anh lại ngoan ngoãn chờ đến cuối tháng Năm, khỏi hẳn mới xuất viện.
Ngày xuất viện nóng như đổ lửa, Lục Tây Kiêu thay bộ đồ bệnh nhân sọc xanh trắng, mặc chiếc áo thun ngắn tay của mình.
Cô y tá trông nom anh mấy hôm nay cũng khá thân, liếc thấy dưới xương quai xanh thấp thoáng mấy nét chữ thì khựng lại, hỏi: "Cái này là gì vậy?"
Lục Tây Kiêu ngẩn ra, nhìn vào gương đối diện.
Vẻ sững sờ lướt qua chưa đến nửa giây, anh lập tức trở lại bình thản: "Xăm cái tên thôi."
"Ồ." Y tá cười mập mờ: "Của bạn gái à?"
"Bạn gái cũ."
Y tá sững người.
Nghĩ tới cô nữ sinh trước kia hay tới bệnh viện, giờ đã một tháng chẳng thấy đâu.
"Thế hình xăm này tính sao, có muốn xoá không?" Y tá nói: "Tôi nhắc trước nhé, vị trí này gần vết dao, có muốn xoá cũng chưa phải lúc này."
"Không xoá."
Y tá nhướng mày: "Thế sau này bạn gái của anh thấy chẳng giận à."
"Giận thì đổi người khác thôi." Lục Tây Kiêu rút một điếu thuốc ngậm giữa răng, cười nhạt, hờ hững đáp.
Y tá tặc lưỡi mấy tiếng: "Đúng là đồ sở khanh."
"Dù sao chuyện ngu như xăm tên người ta, đời này làm một lần là nhớ đời rồi." Lục Tây Kiêu nói.
……
Anh không báo tin xuất viện cho ông lão Lục, tự làm xong thủ tục rồi xuống lầu; Tưởng Phàm và Hoàng Bình đúng lúc tới bệnh viện.
Lục Tây Kiêu bặt tăm quá lâu, về sau họ cũng biết hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tưởng Phàm xách đồ giúp anh, hỏi: "Khỏi hẳn chưa, thật không cần nằm thêm?"
"Mẹ nó, tôi đã nằm viện hơn một tháng rồi." Lục Tây Kiêu vắt tay lên vai cậu ta, lười nhác, bất cần đời.
Hoàng Bình thẳng thừng giật phắt điếu thuốc trong tay anh: "Còn hút nữa à, không muốn sống hả."
Lục Tây Kiêu chỉ cười, chẳng đôi co.
Hoàng Bình nổ máy, vẫn là chiếc Volkswagen cũ nát, sắp rã bươm, da ghế bong cả: "Đi đâu?"
"Tới trường học đi." Lục Tây Kiêu ngồi ghế sau, dựa lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất