Đêm khuya, sau khi Giang Nghĩa sắp xếp mọi thứ xong xuôi chuẩn bị đi ngủ, Song Ngư đột nhiên chạy đến gõ cửa.
“Chỉ huy, có chuyện gấp!”
Có thể khiến Song Ngư gọi là chuyện gấp, chắc chắn sự việc vô cùng khẩn cấp.
Giang Nghĩa đứng dậy mặc quần áo rồi mở cửa: "Sao thế?”
Song Ngư nói: “Có người tìm anh”
“Ai vậy?”
“Quận trưởng!”
Quận trưởng của thành phố Yến nửa đêm nửa hôm đến tìm Giang Nghĩa, đây thật sự là chuyện lớn ghê gớm.
Giang Nghĩa gật đầu đi theo Song Ngư xuống lầu, ra khỏi cửa lớn của nhà hàng thuốc đã trông thấy một người đàn ông hơn ba mươi nhưng chưa đến bốn mươi tuổi đang đứng bên cạnh chiếc xe hơi màu đen.
Người đàn ông bước qua chủ động lên tiếng: “Chào ông chủ Giang, tôi tên Tiểu Hải là tài xế của quận trưởng Tiêu Học Thần, quận trưởng của chúng tôi muốn gặp anh nên cố ý sắp xếp tôi qua đây đón anh đến dinh thự của ông ấy.
Giang Nghĩa gật đầu rồi bước lên xe, Song Ngư lại bị ngăn cản không cho đi.
Xe nổ máy.
Trên đường đi, Tiểu Hải nói: “Xin lỗi tối như vậy còn làm phiền anh, quận trưởng Tiêu của chúng tôi làm việc khiêm tốn, tính tình cẩn trọng, lần này gặp mặt ông
chủ Giang cũng không muốn người khác nói mấy lời nhảm nhí nên mới đến đón anh khuya thế này”
Giang Nghĩa cười khẽ một tiếng: “Tôi có thể hiểu được.
Nói ra thì bản thân Giang Nghĩa cũng là người vô cùng khiêm tốn, lúc anh còn ở quận Giang Nam ngay cả người nhà cũng không biết chuyện anh là tổng phụ
trách.
Thế nên Giang Nghĩa của lúc này hoàn toàn có thể hiểu được hành vi của Tiêu Học Thần.
Rất nhanh xe đã đến dinh thự của Tiêu Học Thần, nơi này không phải nhà của Tiêu Học Thần mà là biệt thự riêng của Tiêu Học Thần, là chỗ làm việc riêng ngoài khu vực làm việc chính thức.
Thông thường anh ta sẽ tiếp một vài người khách quan trọng ở đây, hoặc giống như đêm nay cần đón tiếp một số người đặc biệt, không muốn để người khác nhìn thấy nên chọn gặp nhau ở dinh thự riêng này.
Xe dừng lại.
Được Tiểu Hải dẫn đường, Giang Nghĩa đi đến phòng khách.
Điều khiến Giang Nghĩa ngạc nhiên là trong phòng khách tổng cộng có ba cái ghế thái sư, ba ông lão lần lượt ngồi đó, thoạt nhìn tuổi tác của ba ông lão này tương đương nhau, khoảng sáu mươi tuổi.
Cao thấp mập ốm khác biệt hoàn toàn.
Ba người này là ai?
Tiểu Hải mỉm cười giải thích: “Là như vậy, quận trưởng của chúng tôi rất khiêm tốn, không muốn người khác biết thân phận thật sự của quận trưởng, cho nên có một chút sắp xếp.
“Ông chủ Giang, ba ông lão trước mặt anh chỉ có một người là quận trưởng thật sự, hai người còn lại là “hàng giả” mà quận trưởng mời đến”
“Lát nữa ba người họ sẽ dùng thân phận quận trưởng đối thoại với anh, anh không cần để ý chuyện ai mới là quận trưởng thật, anh chỉ cần xem ba người họ là một, trò chuyện bình thường là được rồi.
Chuyện khó tin như thế Giang Nghĩa chưa từng thấy bao giờ.
Tìm hai ông lão tuổi tác tương đương giả mạo mình, còn mình thì lẫn vào trong đó khiến người ta không rõ ai mới là quận trưởng thật.
Thú vị lắm sao?
Nếu thật sự không muốn để lộ thân phận vậy thì dứt khoát đừng ra ngoài, trò chuyện qua điện thoại chẳng phải xong rồi à? Thật sự không được nữa thì ngồi sau bức bình phong.
Cứ thế lẫn vào trong hai người khác, thực ra vẫn để lộ thân phận đó thôi.
Bất kể thế nào trong ba người này, chắc chắn có một người là quận trưởng thật.
Đối mặt với hành vi có chút buồn cười này, Giang Nghĩa cũng không tiện nói gì, dù sao cũng là thói quen cá nhân của người ta, Giang Nghĩa không có quyền can thiệp.
“Tôi hiểu rồi.”
Giang Nghĩa chắp tay với ba ông lão, lên tiếng: “Quận trưởng Tiêu, không biết đêm hôm ông gọi tôi đến đây có chuyện gì không?”
Anh làm giống như Tiểu Hải đã nói, đối xử với ba ông lão trước mặt như một người.
Ông lão bên trái nói: “Giang Nghĩa, tối nay tôi gọi cậu đến là vì một chuyện, chuyện của Thôi Oánh!”
Ông lão ở giữa cất lời: “Thôi Oánh công khai bí mật của tập đoàn Hoa Thượng trước mặt mọi người gây sóng gió cho cả thành phố, nói cái gì mà thành phố
Yến đã bị tập đoàn Hoa Thượng khống chế, là quận trưởng, tôi không thể không quan tâm đến chuyện này!”
Giang Nghĩa khẽ cười bảo: “Quận trưởng Tiêu, tôi nghĩ ông đã biết bí mật đó từ lâu rồi nhỉ?”
Ông lão bên phải lên tiếng: “Đúng vậy, hành động của tập đoàn Hoa Thượng, ông cụ và bột phệ tâm, mấy chuyện này phía nhà nước chúng tôi đã nắm được từ lâu, chỉ là trước giờ không có bằng chứng cộng thêm thế lực của tập đoàn Hoa Thượng lớn mạnh nên mới không vội vã ra tay”
Ông lão bên trái lại nói: “Nhưng bây giờ không được. Thôi Oánh lấy cái chết tỏ rõ ý chí, phía nhà nước buộc phải có hành động! Nhưng nếu thật sự công khai đối đầu với tập đoàn Hoa Thượng, thực ra phía nhà nước rất bị động, nhiều năm nay điều tra không có kết quả, trong thời gian ngắn có thể tra ra được gì chứ? Cho nên ông chủ Giang, chúng tôi cần sự giúp đỡ của cậu.
Trọng điểm là chỗ này.
Với thân phận của Tiêu Học Thần, chắc chắn đã sớm biết mối thù giữa Giang Nghĩa và ông cụ Thân, tất nhiên cũng rõ Giang Nghĩa không có lý do để từ chối hợp tác.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất