Một nhóm ba người chen vào trong.
Tiểu Cảnh giành bước vào trước, đụng phải Nguyễn Hồng trong góc.
Vừa thấy mặt, ông ta đã chửi ầm lên: "Mẹ nó, ông đã làm gì rồi? Vì sao phản ứng của quần chúng không giống với tôi tưởng tượng? Tôi bảo ông cho người nấu khó ăn một chút, ông thì hay rồi, nấu ngon vậy làm cái gì? Sao hả, ông muốn xây dựng danh tiếng tốt cho Giang Nghĩa à?"
Nguyễn Hồng cũng muốn chết.
Ông ta đâu biết có chuyện gì xảy ra? Mọi thứ tiến hành như kế hoạch đề ra, sao có thể có sơ hở được?
Nguyễn Hồng đáp: "Tôi cũng không biết chỗ nào xảy ra vấn đề. Tôi tìm một hàng fake, bảo cậu ta nấu khó ăn, sao quần chúng cảm thấy ăn ngon đến vậy? Chẳng lẽ vị giác của mấy người này đều có vấn đề ư?"
Không có khả năng vị giác của tất cả mọi người đều có vấn đề.
Đồng nghĩa với việc, ở sân khấu có nhiều người đến vậy, tất cả bọn họ không thể nào là kẻ lừa đảo.
Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Tiếu Cảnh nhìn về phía hàng giả nấu ăn ở chính giữa sân khấu, xuyên qua lớp kính trong suốt, loáng thoáng cho cảm giác quen thuộc.
Cảm giác giống như... là chính Giang Nghĩa!
Tiểu Cảnh nhíu mày hỏi: "Hàng giả có lai lịch gì?"
Nguyễn Hồng thành thật trả lời: "Tôi gặp cậu ta trên đường, tên là Lưu Trụ, tôi thấy mặt mũi cậu ta giống Giang Nghĩa nên gọi đến trợ giúp."
"Lưu Trụ? Gặp trên đường?" Tiểu Cảnh càng nghĩ càng cảm thấy có vẻ sai sai: "Qua đó, bảo người ta lấy hết kính mờ xuống"
"Hả? Không ổn lắm đâu? Chẳng may bị người ta phát hiện là đồ giả.."
"Đm, nấu ăn ngon đến vậy, hàng giả cũng thành hàng thật rồi! Đi, lấy hết kính xuống cho tôi, để tôi xem người này đến từ đâu"
"Được"
Sau đó, Nguyễn Hồng sai cấp dưới lấy hết kính che đi.
Vì vậy, Giang Nghĩa đứng nguyên vẹn trên sân khấu, biểu diễn kỹ năng nấu nướng cho mọi người, quá trình làm món ngon được quan sát ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng trở nên sặc sỡ lóa mắt hơn.
Tiểu Cảnh đi đến đối diện với anh, ông ta mở to hai mắt nghiêm túc, tỉ mỉ quan sát, cho đến khi nhìn rõ gương mặt của người trên sân khấu, Tiểu Cảnh suýt thì phun một ngụm máu sẫm ra ngoài.
Đó là hàng giả? Hàng chợ còn hơn hàng thật!
Tiếu Cảnh chụp lấy cần cổ của Nguyễn Hồng, quát lớn: "Mẹ nó, ông chơi tôi đấy à? Đây là hàng giả mà ông tìm sao?"
Nguyễn Hồng gật đầu: "Đúng vậy, có vấn đề gì à?"
"Có vấn đề gì? Ông bị ngu sao? Mẹ nó, cậu ta chính là Giang Nghĩa đấy!"
Tiểu Cảnh suýt chút nữa tức chết luôn rồi.
Ông ta đã gặp kẻ ngu nhưng chưa thấy ai ngu như thế.
Bảo ông ta tìm một đồ rởm đến đóng giả Giang Nghĩa, ông ta thì hay rồi, tìm luôn người thật đến, thử hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?
Nguyễn Hồng trợn tròn mắt.
Ông ta sững sờ nhìn Giang Nghĩa trên sân khấu, đầu óc trống rỗng.
"Giang Nghĩa?"
"Không phải... Không phải Lưu Trụ à?"
Tiếu Cảnh đi đến vỗ vào ót ông ta một cái: "Mẹ nó, còn Lưu Trụ gì? Cậu ta là Giang Nghĩa! Ông bị cậu ta đùa bỡn rồi!"
Tiểu Cảnh vừa nóng ruột vừa bực tức.
Vốn muốn tìm một đồ giả đến hủy hoại danh tiếng của Giang Nghĩa, khiến anh thân bại danh liệt.
Ngờ đâu tên khốn khiếp Nguyễn Hồng này lại có thể tìm chính chủ đến.
Hiện tại quá tuyệt, Giang Nghĩa không tốn một đồng nào để tiến hành một hoạt động miễn phí đồ ăn tri ân xã hội, vừa được người trong cả sảnh khen ngợi tung hô, vừa tuyên truyền tên tuổi của nhà hàng thuốc lan rộng hơn.
Tiểu Cảnh tốn sức tốn của, kết quả ông ta may áo cưới cho Giang Nghĩa.
Đúng là tiền mất tật mang.
Thua lỗ lớn!
Nguyễn Hồng cũng không ngờ, bản thân ông ta ngấm ngầm mưu tính nhưng lại bị Giang Nghĩa gài bẫy.
Sao ông ta nghĩ đến chỉ tùy tiện vớ lấy một người ven đường, người đó chính là Giang Nghĩa?
Quả nhiên, khi người ta đã đen, uống nước lạnh cũng mắc răng.
Hai người Tiểu Cảnh và Nguyễn Hồng trừng mắt nhìn nhau, có tức đến mấy cũng không thể làm gì, chuyện đã đến nước này, bọn họ không thể cứu vãn nữa.
Chỉ có thể chịu đựng.
Dùng tiền của bản thân giúp Giang Nghĩa dành được tiếng thơm, người tốt làm việc tốt, trong lòng ngộp biết bao.
Giang Nghĩa làm xong một món ăn thì vẫy tay với Tiếu Cảnh dưới sân khấu, anh cố ý hô lên: "Ông Tiếu, ông tới rồi à?"
Tiểu Cảnh lạnh mặt.
Được hời còn khoe mẽ, ông ta nhổ vào.
Ông ta không muốn đáp lại Giang Nghĩa.
Cố tình hết lần này đến lần khác Giang Nghĩa được nước lấn tới, nói: "Thật sự phải cảm ơn ý tốt của ông anh Nguyễn Hồng, chẳng những hỗ trợ cho hoạt động món ngon tri ân xã hội lần này còn cho tôi ba trăm năm mươi triệu làm thù lao, cảm ơn rất nhiều."
Nguyễn Hồng nghe mà tê cả da đầu.
Đúng là giết người không dao.
Anh đã chiếm nhiều lợi ích đến thế, lấy hết tất cả mọi thứ, ấy vậy mà mẹ nó, anh còn đòi ba trăm năm mươi triệu làm thù lao sao?
Nguyễn Hồng lâm vào tuyệt vọng.
Cả đời này ông ta hãm hại người khác, cuối cùng lại là người khác bẫy chết ông ta.
Quả đúng là nhân quả luân hồi!
Sau khi kết thúc hoạt động, Giang Nghĩa đi từ trên sân khấu xuống, đến cạnh ông cụ, Thân Khả Hân và Tiểu Cảnh.
Ông cụ vỗ bả vai Giang Nghĩa, cười ha hả nói: "Được đấy, sự kiện lần này diễn ra tốt đẹp, quảng cáo cho danh tiếng nhà hàng thuốc của chúng ta. Chỉ là sau này nếu làm sự kiện thì nhớ báo trước cho tôi một tiếng."
Giang Nghĩa nhún vai: "Mọi việc đột nhiên xảy ra, tôi chưa kịp báo với ông"
Anh quay đầu nhìn Tiếu Cảnh, cực kỳ ủ rũ mà xấu xa nói: "Tôi cảm thấy những sự kiện giống lần này rất tuyệt vời, nếu không thì ông Tiếu, hai ngày nữa chúng ta chi tiền làm thêm một lần?"
Làm nữa?
Lần tiếp Tiếu Cảnh phải chi tiền nữa ư?
Sắc mặt Tiểu Cảnh vặn vẹo, xấu xí cực độ.
Ông cụ chế nhạo, nói: "Đề nghị này không tồi, mấy ngày nữa chúng ta làm một hoạt động lớn hơn, khiến toàn thế giới biết đến danh tiếng nhà hàng thuốc. Tiếu Cảnh, số tiền này ông cần dự trù trước nhỉ?"
Tiếu Canh trừng Giang Nghĩa, hai tay nắm chặt thành quyền, giận dữ cắn răng, dáng vẻ đó trông đến là khôi hài.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất