Ngay cả khí huyết trong cơ thể Lý Quân cũng bị áp chế. 

 

 

Thuật cấm chú thuật này vô cùng quỷ dị và mạnh mẽ. 

 

Nếu Lý Quân chưa từng tu luyện Huyết Lôi Chấn Thiên Quyết, khi đối mặt với cấm chú như vậy, dù tu vi của hắn mạnh đến đâu, muốn áp chế cấm thuật cũng phải tiêu hao một lượng năng lượng khổng lồ, thậm chí còn khiến tu vi tạm thời suy giảm. 

 

Nhưng có Huyết Lôi Chấn Thiên quyết, thuật cấm chú cỏn con này chẳng đáng là gì. 

 

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Lý Quân, trong lòng Tả Thanh cảm thấy khó hiểu. 

 

Đối phương dựa vào gì mà bình tĩnh như vậy? 

 

Một kẻ sắp chết thì có tư cách gì mà nhìn cô ta với ánh mắt như vậy. 

 

Tả Thanh không quan tâm nữa, cô ta cười đắc ý, nói với Lý Quân với vẻ trêu đùa: “Cấm chú sẽ không giết chết cậu ngay lập tức. Thay vào đó, nó sẽ khiến cậu cảm nhận được nỗi đau khi cơ thể bị xâm chiếm từng chút một, như hàng vạn con kiến đang cắn xé, cảm giác đó rất tuyệt diệu.” 

 

“Chỉ cần cậu nói cho tôi biết, rốt cuộc sau lưng cậu là thế lực gì, tôi có thể cho cậu một cái chết sảng khoái.” 

 

Theo Tả Thanh thì Lý Quân không chỉ có một mình, một mình một ngựa sao dám trêu chọc tới Địa Phủ. 

 

Nhưng cô ta nói xong, Lý Quân vẫn nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường đó. 

 

Vẻ mặt Tả Thanh lạnh đi, cô ta giơ tay lên, luồng khí đen giống như bầy rắn độc, nhanh chóng quấn lấy cơ thể Lý Quân, chúng như dây leo muốn chui vào trong máu thịt của hắn. 

 

“Hình như cô rất tự tin vào cấm chú của mình.” 

 

Lý Quân cười khinh bỉ. 

 

Ngay sau đó, một tia điện quang đỏ rực bùng lên trong cơ thể hắn rồi nổ tung. 

 

Khí đen trên người Lý Quân bị nổ thành tro bụi. 

 

Miệng Tả Thanh phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ khiếp sợ. 

 

“Sao có thể?” 

 

Cấm chú cô ta để lại trong cơ thể Lý Quân đã bị phá hủy. 

 

Lúc này, biểu cảm trên mặt Tả Thanh vô cùng khó coi, thậm chí còn trở nên hoảng sợ. 

 

Năng lượng của cấm chú này rất mạnh, chưa bao giờ bị phá hủy nhưng hôm nay lại thất bại. 

 

Cấm chú không hề có tác dụng với Lý Quân, người này sao lại có bản lĩnh mạnh như vậy. 

 

Lúc này, Lý Quân đã hóa thành một cơn gió lốc, xuất hiện ngay trước mặt cô ta. 

 

Bàn tay lạnh lẽo siết chặt cổ. 

 

“Ầm!” 

 

Ngay sau đó, cơ thể Tả Thanh bị ném mạnh xuống đất, sàn gỗ sụp xuống. 

 

Trên người Tả Thanh phát ra tiếng xương gãy răng rắc, máu tươi bắn ra. 

 

Hoàn toàn không có khái niệm thương hoa tiếc ngọc. 

 

Trong tay Tả Thanh xuất hiện một khối ngọc bội, cô ta định bóp nát. 

 

Đây là vật bảo vệ tính mạng Địa Phủ trao cho mỗi thành viên. 

 

Nhưng Lý Quân không cho cô ta cơ hội sử dụng. 

 

“Răng rắc.” 

 

Cổ tay cô ta bị Lý Quân khóa chặt, năng lượng bạo phát, cánh tay lập tức bị vặn gãy. 

 

Ngọc bội cũng bị Lý Quân đoạt lấy. 

 

Tả Thanh rất hung dữ, dù một cánh tay đã gãy, nhưng ánh mắt vẫn rất ác liệt. 

 

Tay kia lóe lên ánh sáng sắc lạnh, đâm về phía Lý Quân. 

 

“Đúng là tìm chết.” 

 

Lý Quân cười khinh bỉ, hắn giơ tay nắm lấy con dao găm. 

 

“Rắc!” Con dao găm bị bẻ đôi. 

 

Lý Quân nắm lấy một mảnh lưỡi dao gãy, hung ác đâm vào vai Tả Thanh. 

 

“Phập.” 

 

Lưỡi dao đâm vào vai, rạch một đường xuống phía dưới, cả cánh tay đứt lìa. 

eyJpdiI6InFQekJXK0VxbXdwZDFrMG9MTVNMMEE9PSIsInZhbHVlIjoielRLb0R1VksyaWE5V2lXZGVKNUdpQnl4bDBtSG1mZ2NGM3hWRUVSbjRLUTFPNlhHdGFcL0FqN3RCYWI4a0JxNUsiLCJtYWMiOiJhMGE4YjhkOGE0NGVjOWUyMWRhZWFlYzhkMGZmMTNlYTc3NDY5YzJhMDkzMWU5YjY1OTAwMmJmZTY1MWIyNTc4In0=
eyJpdiI6IjNra1BUNU4rUG1TV3pqSWJwbTN5b3c9PSIsInZhbHVlIjoiTXd1dkpodllBelpjMmFWQVwvU2pybWxtZitLeVoycWFcL0QzTGFTejlETkRpaEl6SnkybVE5ZVg3Z3lwbmplNWxuR2taZzRrVU9BUHlZMjdlMXU0aW9hSmphSFlUWEpHNmNNSmE2cm1kWXFUUFNGZDBkbUZCK2pjUkFMcE9WZVY0VmtkXC8xMnhxcUN3c3ZzdWdibmdoTFV3PT0iLCJtYWMiOiJmY2VhNmM3M2UwZDQzYmVhZmZiMzc5YjkwNmQ4ZmI5MTMxN2Q4NDk4YTk0OTAwNzQwNDM1OTRlYzNlZWU3NTUyIn0=

Ads
';
Advertisement
x