Hai giờ sau, anh đến cửa một sơn cốc. 

 

Một bóng người đang đứng ở cửa sơn cốc, chính là Trần tiên sinh. 

 

"Ngài Lý, ngài đã đến rồi, Đàm Đài đại nhân nhà tôi đã chờ đợi rất lâu, mời ngài đi theo tôi." 

 

"Được." Lý Quân đi theo Trần tiên sinh, tiến vào trong sơn cốc. 

 

… 

 

Cùng lúc đó, trong đại điện của Thiên Đạo Minh, Minh chủ đang ngồi trên ghế cao, cau chặt mày. 

 

Bên dưới, Lô Kinh Bang cùng các trưởng lão khác không dám thở mạnh. 

 

Mãi một lúc lâu sau, Minh chủ Thiên Đạo Minh mới lên tiếng: "Lô Kinh Bang, chuyện đối phó với Lý Quân tạm thời hoãn lại một chút, bây giờ tôi ra lệnh cho các người phái toàn bộ nhân viên điều tra chuyện xảy ra ở núi lớn Vân Trạch cho tôi." 

 

"Núi lớn Vân Trạch đã xảy ra chuyện gì?" Mấy vị trưởng lão nhìn nhau đầy khó hiểu. 

 

"Tại núi lớn Vân Trạch có một con Bạch Giao xuất thế, các siêu thế lực lớn trong Di Tích Cấm đều tranh nhau đi đoạt. Mà vừa lúc nãy, tôi nhận được tin tức, tất cả những người đi tranh đoạt Bạch Giao đều đã chết, bao gồm tám vị cường giả cảnh giới Thần Biến đỉnh phong, trong đó có cả Minh chủ Liên minh Tu Luyện Giả Nhiếp Tiêu Hán." 

 

Lời này vừa được thốt ra, đại sảnh lập tức im lặng như tờ. 

 

Lô Kinh Bang càng co rút đồng tử, vội vàng nói: "Có thể giết chết tám cường giả cảnh giới Thần Biến đỉnh phong, chẳng lẽ là người của Gia Thánh địa ra tay? Theo thuộc hạ được biết, ở khu vực thứ nhất của Di Tích Cấm, không có bất kỳ thế lực nào có thể làm được điều này." 

 

Minh chủ Thiên Đạo Minh lắc đầu: "Vấn đề là ngay cả các thế lực của Gia Thánh địa cũng bị chấn động, có thể giết chết nhiều cảnh giới Thần Biến đỉnh phong như vậy, rất có thể là nửa bước Thần Cảnh." 

 

"Mà Gia Thánh địa lại không hề biết gì về người ra tay, một tồn tại không thể kiểm soát như vậy nhất định phải điều tra rõ ràng càng sớm càng tốt." 

 

"Thuộc hạ đã rõ." Nhóm người Lô Kinh Bang nhao nhao gật đầu. 

 

Nếu đối phương không phải đến từ Gia Thánh địa, vậy thì sẽ là ai đây? Sở hữu thực lực như vậy, nếu thế lực nào đó không cẩn thận đắc tội với hắn thì chẳng phải sẽ gặp đại họa sao. 

 

… 

 

Bên trong sơn cốc, cảnh vật đẹp đẽ, mây mù bao phủ, hệt như chốn tiên cảnh. 

 

Lý Quân bước vào, rất nhanh đã gặp được Đàm Đài Khinh Vũ. 

 

Đàm Đài Khinh Vũ đứng bên một con suối nhỏ, trên người mặc đồ trắng, yểu điệu như chim hồng, đẹp đến mức không thể tả được. 

 

Nhưng ngoài Đàm Đài Khinh Vũ ra, bên cạnh còn có một thanh niên. 

 

Ánh mắt người thanh niên đó nhìn Đàm Đài Khinh Vũ thỉnh thoảng thoáng qua một tia ngưỡng mộ, chỉ là che giấu rất kỹ, dường như không dám bộc lộ ra ngoài. 

 

Đợi Lý Quân xuất hiện, Đàm Đài Khinh Vũ lập tức quay người lại, khuôn mặt vốn lạnh như băng, trong nháy mắt nở rộ một nụ cười. 

 

"Lý Quân, cậu đã trở lại rồi, cậu thật sự đã cho tôi một bất ngờ." 

 

Đàm Đài Khinh Vũ không hề che giấu sự ngưỡng mộ đối với Lý Quân, đôi mắt đẹp đánh giá anh. 

 

Cô đã nghe về chiến tích của Lý Quân, ngay cả cô ấy cũng không ngờ Lý Quân lại có thể làm được như vậy. 

 

Đúng là phải nhìn anh với cặp mắt khác xưa. 

 

Còn người thanh niên bên cạnh cũng không khỏi đánh giá Lý Quân vừa xuất hiện, hắn ta không hiểu tại sao người thanh niên trẻ tuổi này lại có tư cách được Đàm Đài Khinh Vũ tán thưởng đến thế. 

 

Trong mắt hắn ta, đối phương cũng chẳng có gì đặc biệt. 

 

"Cũng chỉ là một đám gà đất chó sành thôi." 

 

Lý Quân thản nhiên nói, giọng điệu tuy bình thản, nhưng lại toát ra một sự tự tin và bá khí mạnh mẽ. 

 

Sự bá khí này khiến người thanh niên không khỏi nhíu mày. 

 

Lúc này, Đàm Đài Khinh Vũ mới nhớ ra giới thiệu: "Lý Quân, đây là Triệu Đạc công tử." 

 

Lý Quân khẽ gật đầu với người thanh niên đó, anh cũng nhìn ra người này dường như có chút ác ý với mình nên không muốn nói nhiều với hắn ta. 

 

Mà người thanh niên kia không đáp lại, lỗ mũi gần như muốn ngẩng lên trời. 

 

Hắn ta đến từ nơi đó, cao cao tại thượng, trong mắt hắn ta, ngay cả thiên kiêu của khu vực thứ nhất cũng chỉ là lũ nhà quê. 

 

"Chỉ là người của khu vực thứ nhất, ngay cả tư cách bước vào Gia Thánh địa cũng không có." Triệu Đạc lạnh lùng nói. 

 

Hắn ta biết nói lời này là mất phong độ, nhưng không hiểu sao lại không nhịn được thốt ra. 

 

Nghe lời này, Lý Quân cũng nhíu mày. 

 

"Gia Thánh địa là nơi nào, người ở đó rất cao quý sao?" 

 

"Lý Quân, hôm khác tôi sẽ giải thích với cậu về chuyện của Gia Thánh địa." Đàm Đài Khinh Vũ mở lời nói. 

 

Triệu Đạc lại nhìn Lý Quân với vẻ khinh miệt. 

 

"Ngay cả Gia Thánh địa là gì mà cậu cũng không biết, cũng không hiểu lấy đâu ra cái vẻ kiêu ngạo đó? Phải rồi, loại kiến hôi như cậu căn bản không có tư cách tiếp xúc đến sự tồn tại của Gia Thánh địa." 

 

"Triệu Đạc, anh nói bậy bạ gì đó? Câm miệng." Trong mắt Đàm Đài Khinh Vũ lộ ra vẻ tức giận. 

 

Lời lẽ nghiêm khắc này khiến giọng nói của Triệu Đạc không khỏi nhỏ đi, lầm bầm: "Tôi chỉ nói sự thật thôi, Gia Thánh địa không phải là nơi ai muốn tiếp xúc cũng được, thiên kiêu của khu vực thứ nhất đến Gia Thánh địa cũng chỉ là hòa vào đám đông mà thôi." 

 

Đàm Đài Khinh Vũ cau mày nói: "Triệu Đạc, đừng tưởng mình đến từ Gia Thánh địa thì có thể cao cao tại thượng, trong Di Tích Cấm có rất nhiều người có thiên phú không hề thua kém thiên kiêu của Gia Thánh địa." 

eyJpdiI6ImwxdGVmMno5MUJJTUF4eGpaVFZlWEE9PSIsInZhbHVlIjoiVVYyZkk4MUt5VjR0NW14aFhTdzUzT0k5VG96SjhBSzA2aThqUVFBZ25qXC9aQmhpOTlabXQ2bFMxaWhDVnNXdEUiLCJtYWMiOiJiNWY1NTg2OGRjYTc5Y2Y2YzRmN2E4Mzg1ZWQxNmYyMzBlYjllYTAwOGRkMjI5MDAzM2QxZTVkNzgyODUwNTc4In0=
eyJpdiI6Ik9PQnozZHZOVVpjSFwvUm1kM0w0ZDdBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik0wZU5wMUFZdzZtYlBDdStIVzg2ckFReWFGYytXdUx0MWMzZ3lVenprVDMrc2krbGR3SmtNa2ExMVptQXR5TXRcL29vVVFwZU9EUVFuVGhOTTFhMnNrUnRKZmtTSGZEN3Z4S1BIaENaRmxJQ041SFl2bFJoVjU0b1ZLQXZoaUUxQW5DaTBTc2JheHkrUUJFdnA0aXV5eWRJQlZWajBKeVR5WmZiV2IwXC8zYVB6Q1M5enFld2xGXC9aQVJoTlFFT2p0WVloNVppNHFjUDFIMUJTUTFcL05kdWtlZ1wvY0ZsN2w0WUtWRkZTUklkdEg2NWlIZ1I1ZGRFQzBnQjZscStIV3I1UkZOQlBYSjZQQ2duT2dUNDFRU2pUTENZRFhwazdRY01FNkQ3bzlKc0NGdUxESnBQVmtLb3lWNHQyNGRJTXR5S3oiLCJtYWMiOiI3NDJmYWVjZTdkODM5YzJlZjY1YTVhMmFmZDU0NmNlOWY2MmE3N2RmZGZmNDVmZjkwNjc3MzAxY2UwZGM5YTA2In0=

"Nhìn gì? Không phục à, người của Gia Thánh địa rất cao quý, hay là chúng ta tỉ thí một trận, xem tôi có đánh cho cậu ra cả cứt không."

Ads
';
Advertisement
x