So với chiến tích của Lý Quân thì loại bông hoa trong tủ kính như Triệu Đạc căn bản không thể so sánh. 

 

“Triệu công tử, tôi phải về Gia thánh địa một chuyến, không biết anh có về cùng tôi không?” 

 

Đàn Thai Khinh Vũ hỏi. 

 

Phải nhanh chóng giải quyết việc của Lý Quân, nếu không thì hắn chưa chắc sống được đến Gia thánh địa. 

 

“Thôi, tôi còn chút chuyện phải ở lại Di Tích Cấm.” 

 

... 

 

Lý Quân ra khỏi thung lũng, nhớ đến Chiến Long Điện sắp xây xong, trận pháp bảo vệ cũng phải lên kế hoạch, hắn không trở về Chiến Long Điện mà đi thẳng đến nhà Độc Cô. 

 

Ngay sau Lý Quân rời đi, Triệu Đạc đã xuất hiện ở cổng thung lũng. 

 

Hắn nhìn Trần tiên sinh đang đứng ở cửa. 

 

“Hắn ta đi hướng nào?” 

 

Trần tiên sinh không biết mâu thuẫn giữa Lý Quân và Triệu Đạc trong thung lũng, ông chỉ về hướng Lý Quân rời đi. 

 

Triệu Đạc nở nụ cười lạnh. 

 

“Tên khốn kiếp, dám khiêu khích bản công tử, đúng là muốn chết.” 

 

“Đàn Thai Khinh Vũ về Gia thánh địa, xem lần này ai còn bảo vệ mày?” 

 

Triệu Đạc đuổi theo hướng Lý Quân rời đi. 

 

Lý Quân đi vài chục dặm đến một thị trấn nhỏ gần đó. 

 

Lý Quân định tìm một quán ăn ăn chút gì đó, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đến nhà Độc Cô. 

 

Không ngờ vừa bước chân vào quán ăn đã nghe thấy một giọng nói vui mừng. 

 

“Lý Quân, là anh à!” 

 

Lý Quân ngẩng đầu, thấy Cố Nghiên và Huyền Trần chân nhân đang trong quán ăn, nhìn hắn với vẻ mặt đầy vui mừng. 

 

Không ngờ mới chia tay chưa đầy một ngày đã gặp lại, thật là có duyên. 

 

“Cố Nghiên, không ngờ hai người cũng ở đây.” 

 

Lý Quân cũng vui mừng. 

 

“Tôi và sự phụ cùng đi du ngoạn, ban đầu không định vào thị trấn này nhưng sư phụ nói đồ ăn ở đây rất ngon, suýt nữa là bỏ lỡ nhau rồi.” 

 

Cố Nghiên cười tươi nhìn Lý Quân. 

 

“Lý Quân, vịt quay ở đây rất nổi tiếng, tôi đã gọi món rồi, lát nữa anh phải nếm thử đó.” 

 

Cố Nghiên kéo tay Lý Quân ngồi xuống. 

 

Bên kia, Huyền Trần chân nhân cảm thấy bị tổn thương. 

 

Lý Quân vừa xuất hiện, đệ tử đã xem ông như người vô hình. 

 

Nhìn hai người nói cười vui vẻ, hình như ông hơi thừa thãi.

Sau khi ăn uống no nê, Lý Quân từ biệt sư đồ Cố Nghiên. 

 

Khi nghe Lý Quân muốn đến nhà Độc Cô, gương mặt Huyền Trần chân nhân trở nên nghiêm túc. 

 

“Trong Di Tích Cấm, nhà Độc Cô thuộc loại đặc biệt, không hề tầm thường. Mặc dù thực lực của cậu rất mạnh nhưng vẫn phải cẩn thận trên địa bàn bọn họ, đặc biệt là vị lão tổ kia.” 

 

“Tôi hiểu rồi.” 

 

Lý Quân đáp lời rồi rời đi. 

 

Lý Quân vừa rời đi không lâu, một bóng người bước vào trong quán ăn. 

 

Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua từng người bên trong. 

 

Hắn đi tới quầy hỏi nhân viên phục vụ: “Cô có một thanh niên mặc áo xanh, khoảng hai mươi tuổi vào đây không...” 

 

Người nhân viên gật đầu: “Anh ấy ăn ở bàn kia, mới vừa rời đi xong. À đúng rồi, ngồi cùng bàn với hai người đó...” 

eyJpdiI6IlhjYVhcL01RQk9MeWZsSVlUTUpcL2tGUT09IiwidmFsdWUiOiJFemZ5bkVhRDlpNkk5dlh4cjlPdlhoQXZIZ0FERUFjTm5rODM5ZUdDaE84WUFQTHc1ZTFRZUhtejd4a1VjV3h0IiwibWFjIjoiZjMwYThkYWZmMDA3MGIwMDM2NWY2MzgzZmQ1M2QwMzNkMGU0ZDVlYTA4OTBjNDBlYTQ1OGI1ZTVmNzBkNWZjMSJ9
eyJpdiI6IktrdzdLQ3RWMFBDNENDeSt3Sng2Z1E9PSIsInZhbHVlIjoiYjl1TTk4TWY4QTVrVHFYK1Z6NmtUWlVTdHRrdXpsNTY4OUtuQStWYm9UNW1NKzRvbk42MnRJeHZPTkx3aTd3TkRWdGtNTzRiQ21rNFdGR1wveHJSNEl5cXlKSXdvd2dZNXZiWnNtTlAwNVV1clwvWGRTb1g1TnNtb3VRMzFQSmNFR1I2amNJRXI2ZnRCUk4rMTlFaEZcLzV3RE4yc0NOYXJZQ0xiZTExN3Fpd2h5OEZVZGZDYm5XZTArekJoWjQ4RHRnZnNZV252NXFQYkszRzhhWmlEQjlqWDdJbDJ3UW5FVkNqZ09XNFp4QnhGSHl5Z0ZrWER0Z1lTQTVVWTZldGh2cldTcThMcGhSWlVGNG9Na0ZuK1RBMDlMK2JlMm85WkZOT0d4Wk90MzNTdllcL1FtWDFEMWRpVVFoK2gxMVNvM3lMIiwibWFjIjoiYThjOWE1ZjhkZDY3NjE1NTgxYzZjOGEwMjExZWM4YTZjNjk5M2NjODNkOTExYWFhNGYwNjJkOTIwZWExNzQyYSJ9

Cảm nhận được ánh mắt của Triệu Đạc, Huyền Trần chân nhân lập tức cảnh giác.

Ads
';
Advertisement
x