Một bên khác, hoa lan trong cốc vắng ở giữa núi đứng lặng im trên các trúc lầu gỗ. Bên cạnh có nước chảy mạnh ầm ầm vào đầm nhỏ dưới đáy cốc. Chim hót hoa nở, thoải mái tươi mát.  

             Một công tử trẻ tuổi mặc áo trắng, khoảng chừng trên dưới hai mươi, đẹp đẽ như thần, hắn ta ưu nhã ngồi ngay ngắn trên đình đài lầu các, giữa đầu gối là đàn cổ. Mười ngón xanh thẳm di chuyển khoan thai, tiếng đàn êm dịu bỗng nhiên truyền vang khắp sơn cốc, thấm vào ruột gan.  

             Vô số chim chóc hồ điệp vây quanh lầu các rất lâu nhưng không rời, chúng nó vui sướng kêu to, nhẹ nhàng nhảy múa. Dường như tiếng đàn này có thể tiến vào nội tâm của bọn nó, làm cho chúng nó vui vẻ.  

             Ưm...  

             Bỗng nhiên tiếng rên rỉ từ trên giường dưới tấm màn che khắc hoa ở nơi sâu truyền tới, đó là giọng nữ.  

             Công tử đó nhếch miệng, hắn ta vẫn không ngừng gảy đàn, cũng không có ý dừng lại, chỉ là theo tiếng nhạc rung động mà ung dung mở miệng: "Ngươi đã tỉnh?"  

             "Nơi này... Là nơi nào?"  

             Sau làn sương mù truyền ra giọng nói, ngay sau đó màn sân khấu lờ mờ bị cánh tay ngọc ngà chậm rãi kéo ra, lộ ra gương quen thuộc đó là Sở Khuynh Thành không thể nghi ngờ.  

             Chỉ là giờ này khắc này, sắc mặt nàng còn hơi tái nhợt, nàng híp mắt nhìn về phía trước, mặc dù nơi này có phong cảnh tươi đẹp, nhưng vẫn khiến nàng cảnh giác: "Ngươi... Là ai?"  

             Tiếng đàn không loạn, công tử đó khẽ cười nói: "Cô nương đừng sợ, ta không có địch ý với ngươi. Nguyên lực của ngươi ở Đệ Lục Thánh Sơn bị hao tổn quá lớn, kéo theo lực lượng thần hồn bị xói mòn nghiêm trọng, hiện tại hoàn toàn yếu ớt, nên tu dưỡng cho tốt!"  

             "Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!" Sở Khuynh Thành chăm chú nhìn hắn ta, nàng vẫn không thả lỏng cảnh giác chút nào.  

             Công tử kia thản nhiên cười, hắn ta từ chối cho ý kiến: "Cô nương đúng là người cảnh giác chỉ là không biết lòng nghi ngờ cô nương nặng như vậy, sao lại bị Mạnh Hạo Đông nói dăm ba câu thì bị lừa dùng hết nguyên lực? Ha ha ha... May mà ngươi không có nhiều tình nghĩa với lão gia hỏa kia, nếu không thứ mất đi không chỉ là nguyên lực mà là đồ vật của người nào đó thật sự đưa cho ngươi. Nhưng mà điều này cũng đã chứng minh cô nương thiện lương đơn thuần, khó trách hắn sẽ đưa vật kia cho ngươi!"  

             "Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì? Ta không hiểu!"  

             "Không có gì, ta chỉ đang nhớ tới chuyện cũ trong quá khứ mà thôi, cô nương không cần để ý!"  

             Công tử kia mỉm cười, dây đàn trong tay hắn ta không ngừng chút nào: "Ta tự giới thiệu mình một chút, người phàm đều gọi ta là Thủy Kính tiên sinh, cô nương cũng có thể gọi ta như thế. Nơi này là chỗ ta ở, tục xưng Kính Nguyệt Tiểu Trúc. Chi bằng cô nương yên ổn ở chỗ này trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không có người tới quấy rầy cô nương!"  

             Đôi mắt Sở Khuynh Thành run nhẹ, nàng nhìn hắn ta chằm chằm, sự dè chừng và sợ hãi càng sâu: "Ngươi đây là đang giam giữ ta sao?"  

             "Dĩ nhiên không phải, ta chỉ mời cô nương tới làm khách mà thôi!"  

             "Nói như vậy, cho dù ta muốn rời khỏi thì ngươi cũng sẽ không ngăn cản ta?"  

             "Đương nhiên, ta không bao giờ làm trái ý của khách!" Khóe miệng Thủy Kính xẹt qua đường cong thần bí, hắn ta đắm chìm trong tiếng đàn của mình, lộ ra nụ cười tự nhiên.  

             Sở Khuynh Thành yên lặng gật đầu, nàng nhếch miệng cười: "Đây là do ngươi nói, nuốt lời là chó con!"  

             "Đừng nói là chó con, chó cái cũng có thể!"  

             "Vậy thì tốt, hiện tại ta muốn đi tìm Trác Uyên, ngươi không thể cản ta!" Vừa mới nói xong, Sở Khuynh Thành đạp chân lập tức bay ra khỏi lầu các, bay thẳng lên chín tầng trời, bay tới nơi xa.  

             Thủy Kính không ngăn cản, vẫn đánh đàn như cũ, sắc mặt bình tĩnh không thay đổi.  

             Sở Khuynh Thành quay đầu nhìn hắn ta, nàng đắc ý nhíu mày: "Hừ, không cần biết ngươi là ai, muốn cầm tù bản cô nương, không có cửa. Bây giờ ta đi tìm Trác Uyên trước, xem hắn đánh gia ngươi như thế nào. Nếu ngươi là người tốt, ta quay lại cám ơn ngươi cũng không muộn. Nhưng mà tác phong làm việc của ngươi quỷ dị như vậy, có lẽ không phải là người lương thiện."  

             Sở Khuynh Thành lẩm bẩm trong miệng, nàng bay cao tới tận chân trời, chớp mắt không thấy bóng dáng.  

             Sau nửa canh giờ, Sở Khuynh Thành đã bay qua mấy chục đỉnh núi nhưng không nhìn thấy bóng người nào cả, thậm chí ngay cả thành trấn cũng không có thấy dấu vết nào để lại.  

             Điều này không khỏi làm nàng thấy rất quái lạ.  

             Rốt cuộc nàng bị được đưa tới nơi nào? Có quá ít người lui tới? Nàng vẫn còn định tìm người hỏi, tìm hiểu phương hướng trở về thành của Lạc gia.  

             Lần này đừng nói là người, ngay cả bóng quỷ cũng không có!  

             Lại qua ba canh giờ, dù sao Sở Khuynh Thành cũng là người có bệnh nặng mới khỏi, nên nàng vốn có hơi yếu, bay liên tục trong thời gian dài như vậy, tia nắng chói rọi trên đỉnh đầu chiếu xuống, trên trán nàng chảy mồ hôi.  

             Vừa lúc có dòng suối nhỏ trong veo chảy róc rách dưới sơn cốc, đôi mắt Sở Khuynh Thành sáng lên, lập tức đáp người xuống, uống vào mấy ngụm nước suối ngọt, lúc này tâm trạng trở nên thoải mái hơn rất nhiều.  

             Bỗng nhiên đúng lúc này, một tiếng đàn du dương uyển chuyển truyền vào trong tai nàng. Điều này không khỏi làm cơ thể nàng chấn động ngay lập tức, nàng vui mừng quá đỗi.  

             Có tiếng đàn liền chứng minh có dấu vết của con người, nàng có thể đi tìm đường trở về!  

             Nghĩ tới đây, Sở Khuynh Thành lập tức đạp mạnh bước chân, giống như chú chim non vui sướng, bay thẳng tới chỗ tiếng đàn. Rất nhanh nàng tiến vào thác nước to lớn phía trước, bên cạnh còn có lầu các tinh xảo, tiếng đàn truyền ra từ bên trong đó.  

             "Xin hỏi, nơi này đi..." Sở Khuynh Thành tràn đầy vui vẻ đi vào tiểu lâu, nàng vừa mới mở miệng thì cơ thể chấn động, hoàn toàn ngây dại.  

             Tiếng đàn bất diệt, người đánh đàn vẫn là gương mặt quen thuộc kia, chính là Thủy Kính không thể nghi ngờ.  

             Thủy Kính giương mắt nhẹ nhàng nhìn nàng, khóe miệng hắn ta hơi nhếch, khoan thai nói: "Sở cô nương, ngươi quay lại rồi? Bệnh nặng mới khỏi, nên nghỉ ngơi nhiều mới tốt!"  

             "Sao... Tại sao vẫn là ngươi?"  

             Sở Khuynh Thành hoàn toàn trợn tròn mắt, nàng nhìn khắp bốn phía thấy là khung cảnh quen thuộc, nàng kinh ngạc nói: "Tại sao ta lại trở về nơi này, rõ ràng ta luôn bay tới một hướng, sao lại thế..."  

             Thủy Kính từ chối cho ý kiến, hắn ta khẽ lắc đầu, khóe miệng mang theo nụ cười quỷ quyệt, cũng không mở miệng.  

             Sở Khuynh Thành hung hăng trừng hắn ta, nàng tức giận ôm quyền, cắn răng nói: "Cáo từ!"  

             Vừa dứt lời, Sở Khuynh Thành bay thẳng tới hướng khác, chớp mắt không thấy tăm hơi. Thủy Kính vẫn không quan tâm nàng như lúc trước, vẫn từ tốn đánh đàn.  

             Sau sáu canh giờ, khuôn mặt Sở Khuynh Thành tràn đầy sự kiên định, nhưng gương mặt ửng hồng, nàng thở hổn hển, nhìn quanh người ở bốn phương. Thế nhưng cơ thể của nàng lại đột ngột cứng đờ, trong mắt nàng đều là vẻ kinh hãi.  

             Bởi vì tiếng đàn quen thuộc vang lên lần nữa, ngay tại nơi trước mặt nàng định bay tới.  

             Chẳng lẽ... Không có khả năng, không có khả năng hắn ta ở chỗ này...  

             Nàng do dự không ngừng, Sở Khuynh Thành lắc đầu mạnh vẫn cắn răng tìm hiểu ngọn ngành, nhưng khi nàng lại xuất hiện trong sơn cốc quen thuộc, Thủy Kính vui vẻ đánh đàn như cũ, vui sướng biết bao.  

             Thủy Kính ngẩng đầu nhìn nàng, hắn ta vẫn tuỳ tiện như vậy, cười nói: "Sở cô nương, vận động nửa ngày thì nên nghỉ ngơi cho tốt, nếu không sẽ không tốt cho cơ thể!"  

             "Ngươi... Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"  

             Sở Khuynh Thành siết chặt nắm đấm, nàng nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Ngươi đã nói sẽ không giam giữ ta, lời ngươi nói không đáng tin gì hết!"  

             Tiếng đàn chợt im bặt, Thủy Kính giương mắt liếc nàng, hắn ta thản nhiên cười: "Sở cô nương, ta đã làm gì với ngươi?"  

             "Chắc chắn ngươi ở nơi này làm thứ quỷ gì đó, bày ra mê trận, nếu không bất kể ta ở đâu đều sẽ trở lại nơi này chứ? Chuyện này mà ngươi chưa tính là giam giữ ta?"  

             Thủy Kính chậm rãi lắc đầu, hắn ta từ chối cho ý kiến: "Sở cô nương hiểu lầm rồi, ta lấy đạo tâm thề rằng không có bất kỳ trận pháp nào ở đây, càng không nói đến mê trận!"  

             "Vậy vì sao ta đi thẳng lại không thể ra ngoài?"  

             "Nơi này chính là Kính Nguyệt Tiểu Trúc, hoa trong gương, trăng trong nước đều hư ảo. Người phàm bị danh lợi thế đời vây khốn, yêu hận tình cừu quấy nhiễu, hai mắt đã sớm mờ mịt, không thấy rõ con đường phía trước. Thứ nhốt ngươi không phải ta, cũng không phải trận pháp gì, mà là chính tâm của ngươi mà thôi!"  

             Thủy Kính mỉm cười đứng dậy, hắn ta nhìn nàng chằm chằm, quay người lại, biến mất không thấy gì nữa. Chỉ là giọng nói thâm thúy đột ngột truyền ra khắp sơn cốc: "Sở cô nương, ngươi cố gắng tu dưỡng ở chỗ này, ta sẽ luôn luôn tới thăm ngươi, bảo trọng!"  

             "Chờ một chút, ngươi đừng đi, thả ta ra ngoài!"  

             Sở Khuynh Thành chợt quýnh lên, nàng rống to, thế nhưng là đã không có ai hồi âm.  

             Sở Khuynh Thành hít một hơi thật sâu, trên mặt nàng toàn là sự không phục, sau đó dùng hết sức xông ra ngoài ở một hướng khác. Thế nhưng cũng không ngoại lệ, sau chín canh giờ, nàng lại về tới điểm xuất phát.  

             Sơt Khuynh Thành thở hổn hển, nàng lại thử tiếp, thế nhưng mỗi một lần nàng đều có số phận như cũ, dường như ngoại trừ việc tốn thời gian càng nhiều thì không có cái gì khác biệt.  

             Rốt cục sau khi thử thoát khỏi lần thứ bảy thứ tám, rốt cục Sở Khuynh Thành kiệt sức, nàng đang bay trên đường thì mắt tối sầm, rơi xuống mặt đất, mắt thấy sắp té trên sườn núi toàn đá vụn, chợt ong một tiếng, không gian vặn vẹo, không biết vì sao cả người nàng rơi xuống trên chiếc giường ấm áp.  

             Chỉ là trong lúc này, nàng đã hôn mê bất tỉnh, hoàn toàn không biết hiện tượng quỷ dị này.  

             Đợi đến khi sáng sớm ngày thứ hai, lúc Sở Khuynh Thành lại tỉnh dậy thì phát hiện vậy mà nàng lại xuất hiện ở bên trong cái lầu nhỏ kia. Nàng đi xuống giường đi tới trước bệ cửa sổ, thác nước bên cạnh vẫn phát ra tiếng vang ầm ầm, chim chóc kêu khẽ, vẫn vui sướng như cũ.  

             Chỉ có Sở Khuynh Thành nhìn thấy tất cả thì trong lòng sợ hãi một hồi, nàng như chìm đắm vào bên trong một vòng tròn luẩn quẩn, mặc kệ trốn như thế nào đều không trốn thoát được.  

             Trên đỉnh núi cao cao, Thủy Kính lạnh lùng nhìn xuống người ở phía dưới, hắn ta không khỏi cười nhạo: "Hoa trong gương, trăng trong nước, hư vô mờ mịt, công danh lợi lộc, quay đầu thành không. Người đời ngu muội, vĩnh viễn khốn đốn không trốn thoát khỏi tim mình. Sở Khuynh Thành đã là người lương thiện khó có được, vậy mà vẫn như thế thì càng không nói đến người khác. Người phàm thật sự không thể cứu được, ngươi nói đúng không, Kiếm Tâm?"  

             "Mặc kệ có nên cứu bọn họ hay không, kết cục cũng sẽ không thay đổi. Dù sao sâu bọ chưa từng nắm giữ vận mệnh trong tay, đây chính là lẽ trời!"  

eyJpdiI6IlRSM01pRmI5a2hEWWtHNEtxM0tmeEE9PSIsInZhbHVlIjoiSjU0MzlycHVzTjBpWGIrUHpHRk1vMVwvNk0yRUdqM01YU1Mzcm0xMDQzdDdaZHFCMkd4c2RpeGhTK1ZEakJRZTJUNXk3bUZqTkZja0xkTEpHMTFaVXl2bDlSMkxFQ3RxYlBWTVZmWjM5QXZHaVNVXC9zQkNOTUxrY05XVThhQ21qa1pNNlVaS3VLRXF5a3ZkR1pNbE8zRjhocUdnT1B2VUNwT2FLV1p6VFwvQVBNbGRNRjBaXC9YMjhtblRtYVJCbjRHMlVoQno2VE83aG9KZmplcWhZMWpRdDcrK1ZKcTkycGtUdDZpY2ZmZzBha2h0andcL0RpK29jYVhTQ2ZseXVJUUlYNkgrRDRpc2VaOHlDQk5NU0txRElSQjk1R1E0NjlQbks1M3RyM0c2eVBQM2hzamtqXC9VZEtrd1FrRUJ5TkJSUWNHMk53ZmkwQ3hySWk4SWFhbUZGR3puU2hBV1g4aVpLWEp4QTlyajE4VHFvWTBYN1kxN3dvV2xyQlN2RURWWTR6bEc0WDVXU1BNWDhaZW1tOWVBU2h2MmJIbEJTNkQ0aEVcL0lwQVpSK1dlQ0h5aDRjWU1WVWIxRlRjZDVKVUZlM05OUTdraEE4ajBCRmxOSEZcL1NZamRDNnBjWHFwN09SbjduUjJCS2RHVVBlbzNTdlRpeFNuVnQzVytXdlhDdjIzSTB1a25RaVZuK2M5dFRKQlJFeUdONnJEVitHZjVwTTJVc2xjZTdNa0VQXC81a2tiRmdQQnF6cnhxcU05UFRIRXFSWEhGdWg4dVFqRnY0UndKU2hZbiszb3g4S3RSSUZ3VzYyY0Fuc240U0VwUWhYZmxXeEprcnE4ZytjbEluU0srem5jRE0zV2RTVmdWaEdkZlpaMnBQMTJXU1kyK2ZHZDhnWm40MzZ1UlhkYkE9IiwibWFjIjoiOGQ4NmVmYWUyZWY0NDQ1YTVjN2E4M2Q3ZTRiODljYmQ2NWRhZTE3ODE2NTg4MGU4MDA0NDRhMWYzYjE0ZWFhMCJ9
eyJpdiI6IkY4YmRSQXhTb1dPY0hKZFM5V2x2R2c9PSIsInZhbHVlIjoiNmh4enpBWVZyVDRoUHY3eEdNS1UrU1laYzhaemRmSW45c2dzY0xBeStZV3BPcjY1eW55ZTdZUHdVNngzZDZpYllMUzRjUCtFVURKQVRmc1RqOFBCa1dVVFoxZDRkT2d0emJpZGVnUm9USFo3NXk2UnNQUGJSbzZqQjl1QXZUREd3N1N6c3Fqc25uQkZXTjNlNThvTHR2UnJXWWkremdtc3pkaDA0eXdIYnFhdDByMXlIZFFNNEsySmpleXQrN29IdkJJb0NMTXUxRHh3Q0oyV0RFRWdWQ1wvUlBlYjljNk1aN25wbDlvTk1zYWNTREp2UEdRUVRmZGV1RkR6NlpVdjdEaGhjdlo0T1Q1dkcwN3QwQk1mQWUzaDhNdUVYdEVKQTRSYjBFQ1JKYTZNSnFteTZTOGI3dWRoa0c3TzlXSk94YnU4eTlsWUg1UU1BaVdDRHc3OG5wUmloOU5CSHczSmhEbjVwdUt6RDVkejI5ZmV3aUVJcWJCM3hkSzRibUVsSmt0NzIzWnA4UEE4MksyZTdkK1F1YWx4N0NNVytMOU9Rb0JqckdGNkxJRmJIZXVZYWdWaWg2VTU0THY5clwvYmpQbE9YbDFtS1VxazdzMHJPZ2d1MGdnS2pZWVFcLzVublBkblwvOGVEajVteE1mRXFwQ0wxWThCYzI2XC9SeEthaEVuQWtmWXpiXC9ENGRqR1M4TUVtdkpFK3lDRlZtZlpCMnlKTTQ3MkJnUnM0WHAwPSIsIm1hYyI6IjY3ZTZlMzMwMDhmY2Q3Yzc5NjJkNWU5YzRhZGUwZjM0NTU5NDQ5ZWMxZTRiYTEyMDk5MzdhNmM3YjA4OTNiY2EifQ==

             Nghiệp lớn cuối cùng của lẽ trời, rốt cục phải kéo màn che...

Ads
';
Advertisement
x