Cộc cộc cộc!  

             Ngón tay nhỏ như mũi khoan thép gõ vang trên cái bàn bằng phẳng. Trác Uyên khẽ cau mày, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng sâu xa như đang suy nghĩ tỉ mỉ điều gì.  

             Bỗng nhiên, một tiếng vang nhỏ phát ra, Lệ Kinh Thiên vội vàng đi vào, Trác Uyên thấy lão ta thì vội vàng kêu lên: "Thế nào, có tin tức nào không?"  

             "Khởi bẩm Trác quản gia, đến nay Sở cô nương vẫn không có tung tích, thuộc hạ vô năng..." Khuôn mặt Lệ Kinh Thiên trầm xuống, lão ta than thở, mất mác cúi đầu.  

             Đôi mắt Trác Uyên run nhẹ, hắn hơi thất vọng, chậm rãi đứng dậy, thong thả bước hai bước, lông mày nhíu chặt hơn rất nhiều: "Theo lý thuyết, người có thể cướp nàng từn Thánh Sơn vốn cũng không nhiều, hơn nữa còn hành động thần không biết quỷ không hay như thế thì càng hiếm như lá mùa thu. Chỉ là ta thực sự nghĩ không ra, rốt cuộc người này là thần thánh phương nào? Thánh Vực... Có tồn tại sao?"  

             Lệ Kinh Thiên nhìn hắn, lão ta cũng buồn rầu, nghĩ mãi không ra.  

             Mặc dù thời gian lão ta ở Thánh Vực không dài, nhưng mưa dầm thấm đất, cũng biết sơ về một vài thế lực mạnh. Lão ta thầm nghĩ trong lòng, Thánh Sơn đã là tồn tại cao nhất của Thánh Vực, cao thủ có thể bí mật cướp người từ Thánh Sơn, vậy không phải là nghịch thiên sao?  

             Rốt cuộc người này là ai? Dù sao không thể nào là nhân vật có tên trên mặt!  

             "Đúng rồi, Trác quản gia, có thể có cao thủ lánh đời trong Thánh Vực thì sao?" Lệ Kinh Thiên nghĩ tới đây thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở.  

             Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, hắn cũng mù mịt: "Nếu lánh đời thì sẽ không có nhiều người biết. Mặc dù ta biết tên thật của vài Thánh Giả tán tu, nhưng bọn họ tuyệt đối không có năng lực chống đỡ Thánh Sơn, càng không nói đến việc đến Thánh Sơn cướp người, trừ khi..."  

             "Trừ khi cái gì?"  

             "Lệ lão, ngươi nói người đứng trên Thánh Giả chính là ai?"  

             Lông mày Lệ Kinh Thiên trĩu xuống, bỗng nhiên hai mắt lão ta tỏa sáng, kêu lên: "Đế quân?"  

             Trác Uyên không nói gì, khuôn mặt hắn càng ngày càng nghiêm túc. Hiện tại hắn từng thấy không ít đế quân, người hắn lo lắng nhất lại luôn không lộ diện.  

             Trước kia hắn còn có thể ôm tâm lý may mắn, an ủi mình, có lẽ tất cả đế quân đã sớm ngã xuống, cho dù vẫn còn thì không có khả năng dễ dàng thấy như vậy được.  

             Nhưng chuyện lạ xảy ra liên tiếp, làm hắn đột ngột tỉnh táo lại. Ngươi không thấy được là do người ta căn bản không muốn gặp ngươi. Nếu bọn họ đã muốn tìm ngươi, thì với bản lĩnh thần thông quảng đại kia không phải là chuyện vài phút sao?  

             Chỉ là lần này đột nhiên có người cứu Sở Khuynh Thành, có phải nhắm vào hắn không? Người kia có phải là người hắn lo lắng nhất không?  

             Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trác Uyên thêm nặng nề. Hắn không lo cho mạng sống của mình, chỉ sẽ sợ liên luỵ đến người vô tội mà thôi. Dù sao hiện tại hắn đã không còn một thân một mình...  

             "Lạc gia quản gia Trác Uyên có đó không? Lão phu là sơn chủ Đệ Thất Thánh Sơn, Hạ Vân Sơn có việc tới chơi, chỉ mời gặp mặt một lần!"  

             Đột nhiên, trên chín tầng trời có sấm đánh nổ vang, xuyên thẳng màng nhĩ, ầm vang chấn động đến tất cả cao thủ của thành Lạc Gia. Trác Uyên nghe thấy thì khuôn mặt đang đanh lại bỗng nhiên thay đổi: "Sơn chủ Đệ Thất Thánh Sơn? Nhanh như vậy đã tìm tới cửa?"  

             "Trác quản gia, người của Long tộc còn chưa tới, chúng ta nên làm gì?" Lệ Kinh Thiên quýnh lên, lão ta vội vàng thăm hỏi.  

             Trác Uyên chậm rãi khoát tay áo, hắn đảo mắt, tỉ mỉ suy nghĩ, hắn cố bình tĩnh, lầm bầm: "Không cần gấp, lấy thân phận của bọn họ, đã tìm tới cửa thì không động võ, còn nói kính ngữ. Điều này chứng minh, trong lòng của bọn họ còn kiêng kị, không dám tùy tiện ra tay. Xem ra lấy Long Tức Đan ra uy hiếp vẫn có tác dụng. Chỉ cần trong lòng chúng ta không e sợ, bọn họ cũng không dám làm loạn."  

             "Đi, đi với ta gặp bọn họ!"  

             "Vâng, Trác quản gia!"  

             Trác Uyên vẫy tay, dẫn đầu rời khỏi. Lệ Kinh Thiên gật đầu, đi sát đằng sau. Đạp chân, hai bóng người hóa thành hai luồng sáng trong nháy mắt, bay tới cửa thành.  

             Mặt khác, giờ này khắc này, nơi cửa của thành Lạc Gia thưa thớt có mấy trăm bóng người đứng vững trên không trung, khí thế mạnh mẽ trút xuống mọi nơi, làm cho người trong thành vừa hãi vừa sợ, không thở nổi, tất cả đều là cao thủ có tu vi Thánh Cảnh không thể nghi ngờ.  

             Vị trí đầu não nơi tiền phương của bọn họ, có vài bóng người đứng thẳng, chính là sơn chủ Lục Đại Thánh Sơn. Trong đó một lão giả râu dài đang híp mắt, quan sát tỉ mỉ tất cả mọi người phía dưới, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên sự nghi ngờ, quay đầu nhìn về phía các lão giả còn lại, bọn họ cũng có dáng vẻ không hiểu lắc đầu, không biết vì sao.  

             Kỳ lạ tất cả mọi người trong thành Lạc Gia đều là một bầy kiến hôi, mặc dù trong đó có vài cao thủ Hoàng Giai, ở Hoàng Vực cũng coi là thế lực mạnh khó có được, nhưng ở trong mắt Thánh Sơn không phải là người quan trọng gì, vô cùng nhỏ yếu.  

             Trong gia tộc ngay cả cao thủ Thánh Cảnh cũng không có, liệu Thánh Sơn sẽ đặt vào trong mắt sao? Đáp án đương nhiên là không.  

             Thế nhưng chính là gia tộc như con kiến hôi như thế lại trực tiếp san bằng Thánh Sơn, điều này quá mức kỳ lạ.  

             Đột nhiên, sáu lão đầu thì thầm với nhau, truyền ra tiếng ồn.  

             "Các ngươi thấy thế nào?"  

             "Rất bình thường, là nơi không có gì quỷ dị, cũng không giống học trò của Thủy Kính tiên sinh. Thường nói thầy giỏi chắc chắn có trò hay, Thánh Sơn chúng ta có thể bồi dưỡng cao thủ Thánh Cảnh nhiều như vậy, không có lý do mà một học trò của Thủy Kính đạt Thánh Cảnh cũng không có?"  

             "Chuyện này kỳ lạ như vậy, nhất định xuất hiện trên người đại quản gia Trác Uyên. Dù nói thế nào, tin đồn đều nói một mình hắn san bằng ngọn núi của Mạnh lão đầu. Có lẽ chỉ có một mình hắn là học trò của Thủy Kính? Chúng ta thăm dò trước, nếu hắn thật sự có quan hệ với Thủy Kính tiên sinh, cuối cùng chúng ta qua loa cho xong chuyện này, quên đi, cùng lắm thì tặng Hoàng Vực cho hắn thống lĩnh là được. Dù sao người đắc tội Lạc gia chính là Mạnh lão đầu, trói gia chủ của người ta cũng là Mạnh lão đầu, không có liên quan gì tới chúng ta!"  

             Nghe được lời lão ta nói, một đám lão gia hỏa liên tục gật đầu nói phải, biểu tình ngươi nói quá đúng, cực kỳ hèn mọn.  

             "Thế nhưng!"  

             Rất nhanh, trong mắt lão giả lông mi dài lóe lên ánh sáng nhọn, mặt lão ta chợt nghiêm lại: "Nếu trong chuyện này Trác Uyên không liên quan tới Lạc gia thì bọn họ chỉ lừa người. Đầu tiên bất luận người ra tay với Lục Thánh Sơn là ai, Lạc gia này tuyệt đối không thể tồn tại nữa. Uy nghiêm của Thất Thánh Sơn chúng ta không thể tùy tiện bị kiến hôi của Hoàng Vực chà đạp. Nếu không thể lệ này vừa mở ra, sau này chúng ta dựa vào cái gì ra oai với Thánh Vực?"  

             Đám người không khỏi gật đầu, bọn họ đều đồng ý.  

             Không sai, ta đúng là muốn chọn quả hồng mềm để bóp, cứng rắn còn sợ cộm răng, hừ!  

             Vù vù!  

             Lúc này hai tiếng xé gió truyền đến, rốt cuộc hai người Trác Uyên và Lệ Kinh Thiên đã tới trước mặt bọn họ. Đám người quay đầu nhìn lại, bọn họ quan sát hai người tỉ mỉ, càng nhìn càng sợ hãi.  

             Dù sao hiện tại tu vi bên ngoài Trác Uyên đã tiến vào Trúc Cơ, khí thế như có như không, lúc ẩn lúc hiện, căn bản không khác với sâu kiến. Nhưng lại có thể lơ lửng trên bầu trời, chỗ sâu nơi đáy mắt như đang ẩn giấu luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ, ẩn giấu không phát tán.  

             Điều này không khỏi làm những lão gia hỏa Thánh Sơn này hơi hồi hộp từ đáy lòng, xem trọng người trẻ tuổi đối diện này.  

             Người này không phải người thường, phải đối đãi cẩn thận.  

             Lão giả lông mi dài ho nhẹ, lão ta chăm chú nhìn Trác Uyên không rời, giơ tay lên nói: "Lão phu là sơn chủ Đệ Thất Thánh Sơn, Hạ Vân Sơn, các hạ hẳn là đại quản gia của Lạc gia, Trác quản gia Trác Uyên đi!"  

             "Không sai, chính là tại hạ!"  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, hắn không sợ hãi không nóng nảy cười khẽ: "Không biết các vị đến đây tìm tại hạ, có chuyện gì cần trò chuyện với nhau?"  

             "Chuyện gì? Chẳng lẽ trong lòng Trác quản gia không rõ sao?"  

             Hạ Vân Sơn nhíu mày, lão ta không tức giận, chỉ là gương mặt lạnh lẽo: "Ba tháng trước, chuyện Lục Thánh Sơn bị tiêu diệt toàn bộ, Trác quản gia có thể đã nghe thấy!"  

             Trác Uyên khẽ gật đầu, hắn thản nhiên cười: "Còn cần nghe sao, chuyện đó chính là do ta làm!"  

             "Tốt, người sảng khoái nói chuyện sảng khoái!"  

             Hạ Vân Sơn căng thẳng, lão ta nghe thấy Trác Uyên sảng khoái thừa nhận như vậy thì hơi ngạc nhiên trong lòng. Nhưng trên mặt vẫn tự nhiên như cũ, thậm chí còn đưa ngón cái lên, khen to.  

             Đám người còn lại nhìn nhau, khuôn mặt bọn họ không khỏi trầm xuống.  

             Trác Uyên không quan tâm như vậy, chứng minh trong lòng có lực lượng, cho dù bọn họ có nhiều cao thủ Thánh Cảnh đứng ở trước mặt hắn, hắn không hề sợ hãi. Chỉ có thể chứng minh, người ta thật sự không để bọn họ vào mắt, sau lưng hắn có chỗ dựa mạnh hơn Thánh Sơn bọn họ.  

             Vậy như thế... Ta có nên rút lui hay không?  

             Mạnh lão đầu Đệ Lục Thánh Sơn bị tiêu diệt, mắc mớ gì đến phiên chúng ta? Ta không quen thân với lão ta? Không cần phải vì một mình lão ta mà chọc cường giả bí ẩn?  

             Bọn họ nhìn nhau, đập vào ánh mắt của bọn họ là ý muốn rút lui.  

             Nhưng Hạ Vân Sơn hơi trầm tư, lão ta ngẩng đầu lên, rống to: "Trác quản gia đã thừa nhận, vậy lão phu cũng liền không dính vào nữa, chúng ta nói thẳng ra. Không biết rốt cuộc Đệ Lục Thánh Sơn làm sai chuyện gì, để cho Trác quản gia ra tay tàn nhẫn? Thân là Thất Thánh Sơn, như thể tay chân, lão phu không thể không vì lão ta mà đòi một câu giải thích!"  

             Ta đi đây, chúng ta không đến để tìm hiểu nội tình của đối phương, có thích hợp để bịa đặt hay không, ngươi đòi lời giải thích bằng cọng lông à.  

             Nếu là người ta thật sự là học trò của Thủy Kính, chọc giận người ta, làm Thủy Kính tiên sinh rời núi, Thánh Sơn coi như không tồn tại. Một mình núi của ngươi muốn chết chúng ta không ngăn cản, nhưng ngươi đừng lôi kéo chúng ta ở chung một chỗ chứ?  

             Đám người cùng nhau thở dài, bọn họ nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ bất đắc dĩ và đau khổ, lão giả râu dài kéo tay áo Hạ Vân Sơn, ra hiệu lão ta nói qua loa cho xong chuyện. Người ta không phải là người bình thường, không cần phải nhiều đẻ thêm rắc rối.  

             Thế nhưng Hạ Vân Sơn vẫn đứng thẳng như cũ, phong thái hiên ngang, ra dáng ta là tiên phong cho chính nghĩa, nhất định phải kêu oan cho người chết.  

             "Hừ, muốn lời giải thích?"  

             Trác Uyên lạnh lùng cười, hắn không hề sợ hãi mà quát to: "Lạc gia ta giúp đệ tử Thánh Sơn quản lý Hoàng Vực, mưa thuận gió hoà, dân yên ổn thoải mái, kết quả Mạnh sơn chủ không lý do cầm tù trói đanh con em Lạc gia ta, ngay cả gia chủ của ta cũng bị bắt lên núi, bị làm nhục đủ kiểu. Thân là quản gia Lạc gia, ta có thể nhịn được sao?"  

             Dường như đây là lần đầu tiên Hạ Vân Sơn nghe thấy chuyện này, lão ta nheo mắt, kinh ngạc nói: "Cái gì, Mạnh Hạo Đông chính là loại người này?"  

             Ối!  

             Đám người trì trệ, không những là Trác Uyên mà ngay cả những Thánh Giả từ các núi đều ngây dại.  

             Ta nói... Ngài có ý gì? Ngươi quen biết lão gia hỏa kia từ ngày đầu tiên còn không biết tính nết của lão ta? Mà chúng ta không phải cũng như vậy sao? Ngươi kinh ngạc cái rắm!  

             "Trác quản gia, nếu lão ta đã làm sai trước, lão phu đã quấy rầy, mong ngươi rộng lòng tha thứ!" Hạ Vân Sơn hơi khom người, lão ta than nhẹ, tiếp tục nói: "Lúc trước chúng ta không biết rõ tình hình nên xúc phạm ngươi nhiều lần, xin hãy tha lỗi. Nếu lão phu sớm biết Mạnh Hạo Đông đó là người vô lễ như thế, lấy oán trả ơn, xem mạng người như cỏ rác thì lão phu đã sớm tuyệt giao với lão ta. Trác quản gia, cáo từ!"  

eyJpdiI6Ikg3S3dNXC9ROVBGWXJhc2JXTW4za0hnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFTVzdxeHZcL0hmU1pzeGtxOVVBM3NrYXdBUW5SVmhuQnUrOUwzVDlBRWNvZzc4b21oTGNKU2E1TFFpenJoU2NmUkhaRVwvS3oxU1JHVDJKQkxnWXlZdkRaakVWSWlZdUJnQ3FHSXhCRjA4NGZHMGhROVBTdmJEYlJJWWx5VWdQWDloM3RzU1RlS25ra2tSMVFndCtWRzRDazJIU1psaEdcL0xqalhYWFlVNmF2SThOMlFidEJIcE5IcktzVldiZWRaRmt2clBia2NNVlliSmNjMjZaYk5lUFZ0QVBHRktyb0JxckdzaFRPOWx1VVpvaUtvQWFZeXIyOWo5WEVtdmF6bWo0SVFBMzJCdk5LQ1wvNGpDVGtrd0l1WVVGYjNYUG1DdTdwMVpkeGxhbytMTE42U29aVlpUcFMydFBJWE9ZZUoyang3a0dEWEE4UFdHSm5QMVZnQnZjN3NcL1BNdzYyXC84aUxCdTVJc0hpYURDeEFybE9UTUR4ZXNxMEtyVEZjY05pN0lXY0QrK0N5UUNJblwva0lLa09acTJENkMrOXIrand5eU9cL08rNUNJUVg4bUptM0ZBXC95cWJudXRDblBsS1RHbEQiLCJtYWMiOiI5NjM1MGYxNTRmZmYxM2ZjMGZlZTJiNTg5MWVlZmE2YmUyYzA3MmI4M2U4MWE0M2ZkMDUwZWZmYWJiMzVjNThlIn0=
eyJpdiI6IkF2bHUrKzJZNmE2OHdGTHZhUXYwd0E9PSIsInZhbHVlIjoiUkl1MTNSYzBoOXBKYW1YakhoamRxSWY0V0dOZDUxMHVYT09na3QzRjQ4WUtKNXhBUkxSVTkyZzdISjRyRkNZc0pqSmJHUUhGZlZleGpsVjdzMGF2ZTR6d0pqcnNreTRDNHpPQkcrZ05MOXo2dWpjWVZ6Slwvc0ZEUFg3Y0NiZHpZTlhhc1RzemtkUVVvc0owQk1GalZJdDZrV09GVko4cUZxeGtPczNpc045RG1lWDlBZjFXa2FuZkZFNE1Rc2NYbUpBRXozc2JkeTllU1dqZnc1XC9pSXRZMnFBaHNcLzZPNzZTOEJVd0JzcHRoYlU2Y0FMcStWdmlIWmxYSmRjOWV3RTg2RVFEczkwb0UwN1JFRTBLUTRHMlNYbUhlWmtcLzJCUkhvam8wVEc1QW5OTElUYkczeXpPXC9XVGtLY2tUeUIwWFRERUtYOHNQNnZCTWhKOG9NK1d1RmZkMkYrRzBZS0pzdE5IZlhTdW1mbTA9IiwibWFjIjoiMjhjYjExYTE4N2Q2NTlkNGU5NmRhOWY2ODU1MjE2ODUxNTcxMzE3NmMyYjUxZWFjZGZiODA0YTI2ZDIxNTExYSJ9

             Lão gia hỏa này, thật mẹ nó vô sỉ...

Ads
';
Advertisement
x