Đám người còn lại nhìn lão nhân này đùa nghịch nói lời đường mật nửa ngày, mím môi, mới chuẩn bị lui ra quay về. Đầu tiên là không rõ cho lắm nhưng rất nhanh liền bừng tỉnh.
Đúng vậy, nếu bọn họ vừa nhìn thấy Trác Uyên liền bị dọa chạy, chẳng phải như nói cho tất cả mọi người, Thánh Sơn bọn họ sợ rồi? Vậy mặt mũi của bọn họ ở đâu? Sau này còn thống lĩnh Thánh Vực như thế nào?
Nhưng bây giờ, Mạnh Hạo Đông đã chết làm đệm lưng chắn ở phía trước, đánh đau lão ta dừng lại rời khỏi. Chẳng những bảo vệ mặt mũi của Thánh Sơn, còn để lại hình tượng chói lọi cho người đời.
Thánh Sơn chúng ta dẫn đầu cho chính nghĩa, những kẻ bại hoại cố tình gây sự, ức hiếp kẻ yếu, chỉ là hiện tượng cá biệt, chúng ta cũng chẳng biết hay gì, không biết, nếu không đã sớm vì dân trừ hại.
Kể từ đó, có thể lôi kéo lòng người.
Nhưng điều quan trọng nhất chính là, nếu Trác Uyên là học trò của Thủy Kính tiên sinh, vậy thì tất cả những thứ lão ta và Thánh Sơn tích tụ, đều ở trên người Mạnh Hạo Đông mà thôi. Chúng ta nhờ vào đó phủi sạch quan hệ với Mạnh Hạo Đông, cũng như không có ân oán với học trò của Thủy Kính, vẫn chung mối thù, người cùng chiến tuyến, một mũi tên trúng ba con nhạn.
Kể từ đó, vừa nãy Hạ Vân Sơn nhìn như hỏi một câu thừa thãi, lúc này thay đổi quan hệ giữa địch và ta, diệt trừ oán hận của đối phương, thật sự là tuyệt vời không thể tả!
Lão gia hỏa, không nghĩ tới ngươi linh hoạt như vậy, thật sự làm bọn ta lau mắt mà nhìn!
Nhìn bóng lưng uy phong lẫm liệt, dương dương đắc ý của Hạ Vân Sơn, tất cả lão gia hỏa đều thầm than, tán thưởng không thôi. Bọn họ đã là đỉnh cao của toàn bộ Thánh Vực, hưởng hết tất cả vật tư đỉnh cao nhất, ngày bình thường là lĩnh hội đạo lý đúng đắn, đột phá Đế Cảnh mà thôi, không cần đấm đá nhau.
Từ mấy trăm vạn năm trước phải liên tục đàm phán lấy lòng, dường như đã bỏ bê không ít. Dù nói thế nào, càng là cường giả, càng thích thẳng tới thẳng lui, không muốn phí tâm.
Nhưng vạn lần không nghĩ tới, bảo đao của Hạ sơn chủ chưa già, trong thời khắc gấp gáp như vậy, còn có thể có ý định này, thực sự làm người ta khâm phục, ha ha ha...
Nhưng mà, ngay tại lúc đám cao thủ Thánh Sơn bị khuôn mặt bình tĩnh của Trác Uyên dọa đến mức muốn tránh vào trong núi, một tiếng hét lớn đột ngột vang lên từ chín tầng mây: "Đám tặc lão đầu các ngươi đến Lạc gia làm gì? Nơi này là bổn đế bao phủ, không phải nơi để các ngươi làm càn, gào!"
Tiếng rồng gầm làm cả bầu trời hoảng sợ!
Dưới uy áp cuồng mãnh như muốn xé rách khung trời, một đuôi lớn màu vàng kim dài trăm trượng như búa to xé trời, đột ngột bổ vào đám Thánh Giả.
Khí thế đáng sợ nhào tới trước mặt, một vài Thánh Giả tu vi còn thấp thì có cảm giác khí tức trì trệ, trở nên hoảng hốt.
Rốt cuộc đây là thứ gì, lại điên cuồng kinh khủng như thế?
"Long Đế của Long tộc!"
Đồng tử sáu vị sơn chủ co mạnh, bọn họ hoảng hốt. Ngay sau đó, cơ thể đám người lắc một cái, sáu bóng hình vàng kim bay cao trăm trượng cùng xuất hiện trên chín tầng trời.
Sau đó sáu người vận lực từ cả cơ thể, cơ thể to lớn của sáu người phát lực trong nháy mắt, đánh tới đuôi rồng.
Ầm!
Một tiếng vang lớn, chấn động toàn bộ bầu trời làm cả bầu trời không ngừng rung động, từng vết nứt không gian đen nhánh, lan tràn vỡ vụn chi chít khắp bốn phía, chỉ trong nháy mắt, lúc trước bầu trời còn xanh thẳm, trong nháy mắt liền hiện lên màu đen đen kịt, như cả bầu trời bị lún xuống.
Cộp cộp cộp!
Sáu vị sơn chủ không trụ được phải lùi về phía sau năm bước khó khăn lắm mới dừng lại, ánh mắt bọn họ nhìn về phía trước tràn đầy sự nặng nề.
Ầm!
Rồng lớn thu người, một đại hán có vóc người khôi ngô, đập xuống mặt đất, bỗng nhiên bay thẳng lên trời cao, giẫm vào không trung tạo ra hai đạo lỗ to đen nhánh. Đợi đến lúc lão ta ngẩng đầu lên, trong mắt lão ta lóe lên ngọn lửa hừng hực, khóe miệng lại chợt nhếch lên độ cong tà ác, cười to: "Ha ha ha... Sáu lão đầu, hiện tại nhân số của các ngươi không được đầy đủ, Thất Tinh Thất Kiếm Trận lúc trước dùng để đối phó với bổn đế không sử dụng được nữa!"
"Long Đế, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Đôi mắt Hạ Vân Sơn khẽ híp lại, lão ta hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Không phải ngươi đã quên quên hiệp ước lúc trước, hễ Long Đế ngươi bước vào khu vực nhân loại chúng ta một bước, chính là ngày Thất Thánh Sơn tái chiến với Long tộc!"
"Hừ, thì tính sao?"
"Như thế nào? Hừ hừ hừ..."
Hạ Vân Sơn cười lạnh, lão ta châm chọc nói: "Ngươi lành sẹo quên cơn đau sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên, lúc trước long tử long tôn của ngươi chết bao nhiêu đứa? Bây giờ mặc dù chúng ta thiếu sức chiến đầu từ một Thánh Sơn, nhưng Lục Thánh Sơn đấu với Long tộc các ngươi thì vẫn thắng như thường. Nếu ngươi không nghĩ tới việc long tử long tôn của ngươi bị diệt sạch, tốt nhất chạy về Long Vực của ngươi đi!"
"Ha ha ha... Khẩu khí rất lớn!"
Long Đế không khỏi cười lớn, lão ta buồn bã nói: "Năm đó đại chiến giữa Thánh Sơn và Long tộc, sở dĩ Long tộc ta thương vong nặng nề là do trúng gian kế của các ngươi, bị đưa tới Hoàng Vực rộng lớn mà quyết chiến. Chưa quen thuộc với cuộc sống trên mảnh đất này, phần lớn chiến sĩ Long tộc ta bị chia cắt rồi bị giết. Nhân loại nông cạn có một vài thực lực, mặc dù so ra kém hơn thực lực của Long tộc ta, nhưng lại có nhóm người bố trí trận pháp, tiêu hao khí lực của chúng ta. Có thể nói, chúng ta chết vì bị cạn kiệt!"
"Vậy bây giờ tái chiến còn giống như thế không? Nơi này là chỗ ở của nhân loại, các ngươi cũng chết vì cạn kiệt!"
"Sai, lần này không giống, bởi vì Hoàng Vực không phải là tiền tuyến của Thất Thánh Sơn các ngươi, mà là chỗ hậu phương lớn của chúng ta!" Long Đế nhếch miệng cười, lão ta kiên định lắc lắc đầu: "Chúng ta không cần lãng phí thời gian chơi trốn tìm với các ngươi trên Hoàng Vực, chỉ cần trực tiếp công Thánh Sơn các ngươi là được rồi. Đối kháng chính diện, Long tộc chúng ta còn không sợ ai. Ngược lại chỉ sợ các ngươi phải chết vô cùng thảm, hừ hừ!"
Hai con mắt Hạ Vân Sơn nhíu lại, lão ta khinh thường bĩu môi: "Hậu phương lớn? Nói chuyện viển vông! Trong Hoàng Vực đều là tu giả nhân loại, các ngươi ở chỗ này chính là tiến vào vũng bùn, bốn phương tám hướng đều là kẻ địch. Mặc dù bọn họ rất yếu, không khác gì với sâu bọ. Nhưng nhiều con kiến còn có thể cắn chết voi, các ngươi định xây dựng hậu phương lớn ở Hoàng Vực, đơn giản là tìm đường chết!"
"Không phải xây dựng, mà là đã tạo thành!"
Long Đế nhếch miệng cười, lão ta khinh miệt nhìn những lão đầu kia, sau đó liền dưới tất cả ánh mắt kinh hãi của mọi người, đi tới trước mặt Trác Uyên, cung kính ôm quyền, cười nói: "Vị này chính là Trác quản gia đi, lúc nghe nói Trác quản gia đã bắt Hoàng Vực vào trong tay, bổn đế cực kỳ kích động. Mở đường đi này, rốt cục bổn đế có thể đánh thẳng một mạch vào Thánh Sơn. Chỉ là còn có rất nhiều việc vặt phải xử lý nên tới chậm, mong ngươi rộng lòng tha thứ!"
"Long Đế đại nhân khách khí, Trác mỗ trông mong đại nhân đến đây hỗ trợ đã lâu, bây giờ nhìn thấy thì mừng rỡ như điên!" Trác Uyên mỉm cười, hắn khom người trả lễ.
Thế nhưng khi đám người Hạ Vân Sơn nghe thấy thì kinh hãi: "Trác Uyên, ngươi..."
"Trác quản gia..."
Không chờ bọn họ nói xong, Long Đế liếc bọn họ như đang khiêu khích, to tiếng nói: "Theo lời ngươi nói, lần này Long tộc chúng ta dốc sức lên đường giúp ngươi đối phó với Thánh Sơn. Long tộc đã có gần trăm vạn đại quân, ba ngàn Long Thánh, mười mấy vạn Long Hoàng, mấy chục vạn tướng sĩ Long tộc từ Long Vương trở xuống không giống nhau, đang giẫm lên đất bằng xuyên qua Hoàng Vực, không bị bất kỳ thứ gì quấy nhiễu và ngăn cản, có thể sẽ lập tức tới đây tụ hợp. Bổn đế còn chưa từng thoải mái chạy qua khu vực của nhân loại, đa tạ Trác quản gia, ha ha ha..."
Da mặt Hạ Vân Sơn co rúm, lão ta hung dữ chỉ Trác Uyên, hét lớn: "Trác Uyên, tên phản bội nhà ngươi dám dẫn Long tộc xâm lấn nhân loại? Ngươi vẫn xứng làm người sao?"
"Ta đương nhiên xứng, dù sao ta không tổn thương đồng loại của ta!"
Trác Uyên khinh thường bĩu môi, hắn nhìn bọn họ chăm chú, châm chọc nói: "Ngược lại là chư vị Thánh Sơn, giữ độc quyền công pháp Thánh Vực, độc chiếm tài nguyên, lại coi tu giả Hoàng Vực chà đạp như con kiến hôi, các ngươi vẫn xứng làm người sao? Đừng quên, lúc trước các ngươi có thể thắng Long tộc là do sự ủng hộ của mọi người ở Hoàng Vực, nhưng sau trận chiến các ngươi vẫn xem tu giả Hoàng Vực là kiến hôi như cũ, lấy oán trả ơn, không có lòng cảm kích chút nào. Các ngươi... Sao lại xứng để khống chế Thánh Vực?"
Trác Uyên thản nhiên cười, đột nhiên trong đôi mắt hắn lộ ra cơn tức giận ngút trời, hắn mắng chửi: "Ta lớn lên ở Hoàng Vực, tốn hết tâm sức cướp đoạt tài nguyên tu luyện từ trong tay người khác mới có thể một đường hướng về phía trước, đạt được vị trí trên đỉnh của Hoàng Vực, địa vị Ma Hoàng. Ta không cảm kích bất kỳ kẻ nào, cũng không có coi bất kỳ kẻ nào là đồng loại, ta có thể đạt tới vị trí kia đều là do ta liều mạng giành được. Nhưng ta không có yêu lại có hận, người ta hận chính là Thánh Sơn cao cao tại thượng các ngươi."
"Dựa vào cái gì các ngươi được hưởng tài nguyên tối ưu, dựa vào cái gì các ngươi không hề làm gì liền có thể cao cao tại thượng. Người ở Thánh Sơn có thể chất kém cũng có thể đạt tới địa vị và thực lực người khác khó mà với tới? Bát Hoàng muốn vận chuyển hơn một nửa tài nguyên tu luyện từ Hoàng Vực về Thánh Sơn, mới có thể tự mình hưởng dụng, chia cho thủ hạ. Những đồ trong các mỏ khai thác chính chỉ còn lại rất ít. Những tu giả chưa sử dụng như ta thì càng không có hi vọng."
"Hừ, thì tính sao? Thánh Vực lấy sức mạnh làm đầu, người hèn mọn không có tư cách hưởng dụng bất kỳ vật gì, có bản lĩnh thì ngươi đến đoạt lấy?" Mí mắt Hạ Vân Sơn run lẩy bẩy, lão ta quát to.
Trác Uyên bật cười gật đầu, hắn nhẹ nhàng vỗ tay, cười nói: "Ngươi nói đúng, từ khi ta làm Bát Hoàng mới hiểu được, thì ra người ở dưới chém giết tàn khốc đến đâu cũng chỉ là sâu bọ, bị người cao cao tại thượng chế giễu. Nếu muốn thay đổi vận mệnh, thì không thể đánh cướp lẫn nhau, muốn cướp thì xông tới trước mặt kẻ giàu nhất. Cho nên, hiện tại ta liền cướp lấy như ngươi mong muốn, ha ha ha..."
Ối!
Hạ Vân Sơn chợt cứng lại, lão ta buồn phiền đến hoảng sợ trong lòng, vừa nãy lão ta chỉ là nhất thời tức giận nói, nhưng cho tới bây giờ lão ta không nghĩ rằng có người dưới đáy tạo phản đến cướp đồ lão ta, nhất là mẹ nhà nó thật sự xuất hiện một người thực lực.
Hạ Vân Sơn liếc mắt nhìn ánh mắt mỉa mai của Long Đế, lão ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trác Uyên đáng chết, kẻ phản bội nhân loại, dẫn Long tộc xâm lấn không phải chuyện đùa...
"Cho nên, ngươi cũng đừng dùng nhân loại Long tộc đến chia cắt chúng ta. Trong mắt của ta, chỉ có bằng hữu và kẻ địch mà thôi!"
Nhưng hắn oán thầm trong lòng, ánh mắt Trác Uyên lạnh lẽo, nói: "Bình thường các ngươi dùng tài nguyên tu luyện nhỏ như hạt vừng, liền dẫn tới toàn bộ tu giả Hoàng Vực chém giết lẫn nhau, đợi đến khi đối phó với linh thú của Long tộc lại lợi dụng bọn họ làm bia đỡ đạn, trở thành đồng minh của nhân loại. Nhưng bây giờ, ta đã tụ tập người Hoàng Vực lại một chỗ, tạo thành liên minh người rồng, cùng nhau đối phó Thánh Sơn các ngươi."
"Cái gì?" Tất cả cao thủ Thánh Sơn đều giật mình, bọn họ lo sợ, trên trán dần dần xuất hiện mồ hôi lạnh...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất