Thấy khuôn mặt âm trầm của những người này, Trác Uyên hơi nhún vai, cười đùa nói: "Sớm biết như thế, cần gì phải vậy? Đều là con người với nhau, không có người nào lại đi giúp ngoại tộc đối phó với tộc mình. Nếu như xuất hiện loại chuyện này, các ngươi nên để tay lên ngực tự hỏi những gì mình đã làm trong ngày thường."  

             "Nếu như các ngươi có thể cung cấp tài nguyên tu luyện nhiều hơn cho mọi người trong Hoàng Vực một ít, những công pháp cao giai cũng lưu thông ở Hoàng Vực với số lượng vừa phải, mọi người có hi vọng thăng tiến thì sẽ có giới hạn làm người. Nếu không, người trong thiên hạ đến ăn cũng không no, cần gì đạo đức, cần gì tiết tháo? Kết quả hôm nay, toàn bộ là một tay các ngươi tạo thành, không trách được người khác!"  

             "Không, nếu Thánh Sơn muốn trường tồn thì không thể để cao thủ xuất hiện ở bên ngoài, chúng ta không sai!" Chậm rãi lắc đầu, Hạ Vân Sơn lộ ra vẻ cực kì bình tĩnh: "Trác Uyên, ta thừa nhận ngươi là một nhân tài hiếm có. Nhưng đáng tiếc, ngươi không phải là người của Thánh Sơn, càng là nhân tài thì chúng ta càng phải gạt bỏ, nếu không Thánh Sơn sẽ phải chịu uy hiếp. Nguyên tắc này vĩnh viễn không thay đổi!"  

             "Nguyên tắc của các ngươi là phần mộ mà các ngươi tự đào. Nước tĩnh là chết, nước chảy mới thông. Các ngươi đã bảo hộ Thánh Sơn quá lâu, đệ tử của các ngươi vừa sinh ra đã có được tất cả nhưng cũng mất đi tất cả. Không có rèn luyện, không có kinh nghiệm thì không có phát triển. Điều này cũng lý giải vì sao, Thánh Giả của Thánh Sơn nhiều nhưng không có một người lên được Đế Cảnh, thậm chí đến Chuẩn Đế cũng không có. Chẳng qua các ngươi chỉ là cao thủ có tài nguyên dồi dào, trong cơ thể ngoại trừ nguyên lực cuồn cuộn thì chẳng có gì cả. Ngược lại, những người vốn dĩ có khả năng xưng đế, lại vì không có công pháp và tài nguyên, nên khả năng đó đã bị các ngươi bóp chết. Đồng thời, các ngươi cũng bóp chết tiền đồ của cả nhân loại. Nếu nói như vậy, rốt cuộc ai mới là tội nhân của nhân loại đây?"  

             Da mặt không ngừng co rúm lại, Hạ Vân Sơn cũng không ngừng cười lạnh: "Cao thủ Thánh Sơn tu luyện chính là công pháp mạnh nhất, có tài nguyên vô hạn xây dựng căn cơ, cũng không cần thiết bôn ba khắp nơi, có thể an tâm tìm hiểu thiên đạo, đây mới là lộ trình tốt nhất để bồi dưỡng cao thủ Đế Cảnh. Thay vì phân phát tất cả tài nguyên cho tục nhân, còn không bằng tập trung lại cho nhân sĩ tài trí, tránh lãng phí. Đương nhiên, những nhân tài kia cũng phải xuất thân từ Thánh Sơn, nước phù sa không để chảy ruộng ngoài!"  

             "Ha ha, ngụy biện!"  

             Mỉm cười lắc đầu, Trác Uyên thở dài một tiếng, quát to: "Thượng Quan Phi Hùng, đến bên người ta!"  

             Vút!  

             Một đạo phá không, Thượng Quan Phi Hùng xuất hiện trước mặt hắn, Trác Uyên vỗ bả vai lão ta, nhìn về phía những người còn lại nói: "Tư chất của lão ta không được coi là xuất sắc, nhưng bây giờ hoàng giai cũng đủ đối kháng với thánh cảnh nhất lưu của các người rồi, muốn thử không?"  

             "Sao có thể như vậy được?"  

             Hạ Vân Sơn nheo mắt, khinh thường nói: "Chênh lệch về cấp bậc giữa Thánh Cảnh và Hoàng Cảnh, tuyệt đối không có khả năng sánh được, cho dù là Bát Hoàng cũng không có cách nào động đến một sợi lông của Thánh Cảnh!"  

             "Vậy thì thử xem!"  

             Nhẹ nhàng đẩy cánh tay của Thượng Quan Phi Hùng, lão ta chợt bay ra ngoài. Hiểu rõ ý tứ của hắn, Hạ Vân Sơn quay đầu liếc mắt ra hiệu với một tên đệ tử, người nọ cũng vội vàng bay ra, cơ thể run lên, một cự thân cao trăm trượng đã ầm ầm dựng vươn lên cửu thiên.  

             "Đây là Thánh Giả kém cỏi nhất của Thánh Sơn chúng ta, ta cũng không làm khó dễ ngươi, để hắn..."  

             Ầm!  

             Nhưng lão ta còn chưa dứt lời, chỉ nghe thấy một tiếng nổ rung chuyển đất trời vang lên, một tia sáng đỏ đậm chợt xẹt qua ngực của cự thân, lập tức xuyên thành một lỗ hổng to lớn.  

             Tên đệ tử Thánh Sơn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, miệng đã phun máu tươi, rơi xuống giống như diều đứt dây, Thánh Thân đã sớm bị phá thành mảnh nhỏ, khó có thể chống đỡ.  

             Sao lại thế này?  

             Đồng tử chợt co rụt lại, mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy một bóng kiếm màu đỏ xoay một vòng trong không trung, lại về trong cơ thể Thượng Quan Phi Hùng.  

             "Xung Thiên Kiếm Ấn, đắc tội rồi!"  

             Khẽ liếc mọi người một cái, Thượng Quan Phi Hùng tiêu sái xoay người trở lại trước mặt Trác Uyên, khom người ôm quyền, lại đi xuống.  

             Đã hoàn toàn sợ đến ngây người, mấy lão già kia thật sự không thể tin được, làm sao trong nháy mắt tu giả hoàng giai có thể đánh trọng thương cao thủ Thánh Cảnh?  

             Sau khi khiếp sợ qua đi, Long Đế cũng không nhịn được cười to, kính phục nói: "Quả nhiên dưới trướng Trác quản gia nhân tài đông đúc, lúc trước trưởng lão Long Tộc ta trở về bẩm báo, đã từng nói cao thủ dưới trướng Trác quản gia đều là người phi thường, thực lực vượt xa người cùng thế hệ, không khác mấy đệ tử Long Tộc ta, thậm chí còn hơn, bây giờ vừa thấy, quả nhiên không tầm thường, bội phục, bội phục, ha ha ha..."  

             "Long Đế khách sáo rồi!"  

             Trác Uyên khẽ vuốt cằm, cười lạnh nhạt một tiếng, sau đó lại chuyển hướng về phía mấy lão giả đang trợn mắt há mồm, lạnh lùng nói: "Đây là người kém cỏi nhất dưới tay ta, nhưng thông qua không ngừng cảm nhận lĩnh ngộ nhân sinh, cũng đã tu được kiếm đạo bản thân, đạo võ hợp nhất, người thường không theo kịp. Đám người Thánh Sơn ngồi không ăn bám các ngươi, chiếm lấy tài nguyên nhiều như vậy chỉ là đang lãng phí, không có tác dụng gì. Nếu các ngươi còn có chút tự biết rõ mình, tốt nhất là phan phát hết tài nguyên ra đây, sau này quy ẩn núi rừng, đừng có lại ỷ cường quyền đoạt lấy tư cách tu luyện mà tu giả phổ thông nên có!"  

             Râu hơi động một chút, Hạ Vân Sơn giương mắt hung tợn trừng Trác Uyên một cái, xoay người rời đi: "Trác Uyên, Long Đế, chúng ta gặp nhau ở chiến trường!"  

             "Thực sự chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đều đã đuối lý rồi còn kiên trì với suy nghĩ đó. Hừ hừ, vậy thì càng tốt,  để bọn họ rửa mắt một chút đại quân liên hợp của chúng ta, đến lúc đó để lão ta muốn khóc cũng không khóc được, hê hê!"  

             Lạnh lùng cười, Long Đế lại nhìn về phía Trác Uyên nói: "Trác quản gia, lần này không chỉ là Long Tộc ta, còn có rất nhiều động vật, sự kêu gọi của thánh thú đại nhân cũng sẽ lục tục kéo tới. Lần này chúng ta loại trừ tận gốc Thánh Sơn, không cần phải tốn nhiều sức!"  

             Nhàn nhạt gật đầu, Trác Uyên cũng không kìm được cười phá lên một tiếng: "Nhân loại, thật sự là những động vật dối trá. Muốn chiếm lợi ích vĩnh viễn lại chán ghét tà ác, đưa ra những cái cớ đường đường chính chính. Đợi đến khi sự dối trá đều bị lật tẩy hết, lại giở trò vô lại. Ha ha ha... Ta thật đúng là hổ thẹn khi làm người!"  

             "Vậy đơn giản, Trác quản gia nguyện ý gia nhập Long Tộc ta không? Ngài có được thân hình do Long tổ đại nhân cải tạo, lại có cánh tay thần của Kỳ Lân đại nhân, sớm không thể coi là con người nữa rồi!"  

             "Nhưng dù vậy ta vẫn muốn làm người!"  

             "Vì sao?" Không khỏi sửng sốt, Long Đế kỳ quái nhìn về phía hắn: "Không phải ngươi vừa mới bỡn cợt nhân loại không có chỗ tốt sao!"  

             "Đúng vậy, có điều... Còn có một vài người..."  

             Cúi đầu nhìn khuôn mặt quen thuộc mà lại tin cậy đang nhìn mình không rời một chút, Trác Uyên mỉm cười, lẩm bẩm nói: "Dù sao, bây giờ ta cũng không phải chỉ có một mình, ha ha ha..."  

             Mặt khác, một đám người Thánh Sơn xám xịt trở về núi chuẩn bị chiến tranh. Dọc đường đi, sắc mặt mấy lão đầu đều âm trầm. Trường Tu Lão Giả nhìn về phía Hạ Vân Sơn nói: "Lão gia hỏa, thật sự muốn khai chiến à? Vậy tên Trác Uyên kia, rốt cuộc có liên quan đến Thủy Kính tiên sinh..."  

             "Chắc chắn không có, tiêu diệt Thánh Sơn thứ sáu, nhất định là hắn tìm đám Long Tộc hỗ trợ. Hắn và Thủy Kính tiên sinh chắc chắn không có nửa xu quan hệ, yên tâm đi!"  

             "Sao ngươi lại xác định như vậy?"  

             Hít vào một hơi thật sâu, Hạ Vân Sơn tạm dừng lại một chút, thở dài nói: "Thủy Kính tiên sinh trong truyền thuyết là thần long thấy đầu không thấy đuổi, vô cùng bí hiểm, cũng không kết bè kết đảng với người. Nếu như Thủy Kính tiên sinh ra tay, một người cũng đủ tiêu diệt thất Thánh Sơn rồi, cần gì phải để Long Tộc thêm một chân? Nhưng nếu Long Đế đã dẫn theo đại quân Long Tộc xuất hiện bên cạnh hắn, chứng minh Long Tộc mới là chỗ dựa vững chắc chân chính của hắn, chứ không phải là Thủy Kính tiên sinh!"  

             "Ồ, nói cũng có lý!"  

             Sáng tỏ gật đầu, Trường Tu Lão Giả bất giác lại nghiêm trọng: "Nhưng cho dù không phải là Thủy Kính tiên sinh, Long Tộc cũng không dễ đụng đến. Bây giờ, tiền tuyến lớn như vậy của Hoàng Vực đều bị mất rồi, chúng ta phải đối kháng chính diện với bọn họ, chỉ sợ tổn thất nghiêm trọng!"  

             "Cho dù tổn thất nghiêm trọng đến đâu, cũng phải đánh!"  

             Rắc một tiếng, Hạ Vân Sơn hung tợn nắm chặt tay lại, trong mắt là vẻ kiên định: "Nếu đây chỉ là trả thù thông thường với Thánh Sơn, chúng ta còn có thể hòa giải. Nhưng ngươi không nghe thấy ý đồ chân chính của Trác Uyên sao? Tiểu tử kia muốn phân phối lại tài nguyên, hoàn toàn làm giảm căn cơ ở Thánh Vực của Thánh Sơn chúng ta. Nếu trận chiến này chúng ta thua, chẳng khác nào bá nghiệp thiên cổ, tương lai sụp đổ, Thánh Vực sẽ không còn là thiên hạ mà chúng ta chấp chưởng nữa. Đây là chuyện chúng ta tuyệt đối không cho phép, hừ!"  

             Sáng tỏ gật đầu, mọi người còn lại cũng lộ ra ý chí chiến đấu mãnh liệt.  

             Muốn cướp con mồi từ trong miệng chúng ta, còn muốn đạp đổ bát cơm của chúng ta? Không có cửa đâu, hừ...  

             Thế là sáu vị sơn chủ lập tức đều tự trở về Thánh Sơn của mình, bắt đầu bố trí. Bởi vì không có Hoàng Vực làm vùng đệm giống như trước đây để ngăn cản bước chân của đại quân Long Tộc, ngược lại bây giờ còn chi viện cho bọn họ. Tiền tuyến Thánh Sơn bỗng dưng trở thành chiến trường chính của đại chiến lần này.  

             Thế là chiến trường hẹp hòi, nhân số đông đúc, đã xác định chiến sự lần này khốc liệt đến mức nào.  

             Hơn nữa đây cũng là đại chiến Thánh Vực trước nay chưa từng có từ sau đại chiến thượng cổ. Chiến trường của hai bên, bao gồm tu giả Hoàng Vực, Long Tộc, Thánh Sơn, Linh Thú và các thế lực lớn, có thể nói phàm là sinh vật có thể di chuyển, tất cả đều xuất hiện trên chiến trường này rồi.  

             Như vậy, cùng với từng trận rung mạnh đinh tai nhức óc, một vài dao động khủng bố, đủ để đánh chết chiến sĩ Long Tộc và tu giả thực lực kém, sa vào vạ lây.  

             Thất Thánh Sơn đồng lòng liên thủ, liên hợp đại trận phòng thủ của các núi, bố trí thành phòng tuyến, Trác Uyên và Long Đế thì huy chỉ đại quân Long Tộc mãnh liệt xung phong.  

             Có điều cao thủ thất Thánh Sơn cũng không thiếu, chỉ dựa vào Long Tộc thì chỉ tương đương với chiến lực ba Thánh Sơn, mà đối phương lại là thủ thế, bên Long Tộc nhất thời lâm vào bất lợi, chết và bị thương nghiêm trọng. Nhưng Trác Uyên cũng không để ý, cứ chậm rãi duy trì như vậy, giằng co nhau.  

             Đợi đến đại quân Linh Thú đuổi tới, mọi loại động vật đều rít gào, thời điểm Trác Uyên phát uy đã đến.  

             Cầm Cửu U Bí Lục trong tay, thông hiểu trận thức thiên hạ. Chỉ trong thời gian không quá nửa tháng, Trác Uyên đã loại bỏ tất cả đại trận hộ sơn của cả sáu ngọn Thánh Sơn hợp lại.  

             Chỉ một thoáng, như cá về nước, như chim về rừng, một đám mãnh thú chạy như điên lên trước, nhất thời đập chết một đám cao thủ Thánh Sơn. Nơi mà gót sắt của Linh Thú cao giai và mãnh thú Long Tộc giẫm qua, thi hài khắp nơi, chết đầy một mảnh.  

eyJpdiI6IlF6VlBaeUJmclJzdjl5dXpIZFwvek53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IndvZGRQMldUcTZCZ0lNM3N0NXNtMkxCc2JaRFV2a1kzbkdKZk8yKzA0RHorZExDQm1tVGFYZDNlNndwQnYzVG1iY0NQbnhTcjJTb2JIQWRad2hqYVFiQ09PTTNiTmZ6UUFrdkd4RTBKZ0M5THVDb2xoNU1xUk4yQXlVc0ZvXC9tN0ZiVXdnQkZHU0tjM3BYZkZ5NW1lVWRZbVFNY1JkaVF2c1wvWXdLNW1VNUFSZk9VWmpwNnJsd29rdWxXVDkyb1YwQ0xZdEhoUVRwMVRRQzMwUUx6N2V2RFFvN1RsNWIyd1lnMmpWMVpvN1J3OFpIVFJVWVRPUjdTb3ZabkVyQzhXaVVUcHQwajdvZGYzM0hlVHFUTmV4MHFpODl2SjVQNUc1ckVmcXJJWTNEelwvOEJkeEdvbStiaGlJdWRqUXc1REs4YUZkNmwyREJSWWxoUG9RbjdUa3RLQT09IiwibWFjIjoiMTIwOTdiMGJhYjA5YWFjYTI2ZGUxMmUxNzI4YjJkNTU1MTBhNTUzMmE2MTM1ZmZmNjMwMjExYjBiMmFkYmI3MCJ9
eyJpdiI6Imtpek1DNG5Bd2llemRjWVNsVnZVWUE9PSIsInZhbHVlIjoiR3hhaFRQMVV3YUQxQUJXUWhwQVNVSzAxY0tRV0hVVDZGNE10QjI0ajBPRDBQV0hOeE1od2RTcFdMXC8wb1h0RTg4djBVSmQ0WXJiXC94OWg2YTd4NVZ2RHN3Z1ltUTBYRlBkdDQ1TU5TWEpoa2YyZmVGVzNLZmJWK0lKQThTa3pnNnA4WVhFU2FJc21FUkx3aDZiNlBhZHk5d1l2c0RRWDVKSjF5RXdMOWJhZU94dkl6aDB1K1I0TkI0eGFWRDZPZFdVOXFDc3hlNFFmbWpDRmc0YUx2UXRIWCsxaUluR2c4U0t1SzdkM1wvZ3NsNDZXcTdRWmMrYklyWUN3a2c1OXZGbEpwR1JDUEdpb0dcL3FmZlBEdjFxN1djaHV4SGk2cFllaWZXTTg2NCtvenVUZDdlTmdYanBWYlVob0ZRb1lDUmJkSFpXS0Ztb2hqTjVIR1wvTDcxb2YxN2M1S2l2M3FOY05IWGVEbFZkQ01FWmJDcTVQM1BUQllUN01EXC9oc0MrK203XC9jN0FoYkdsdVQ0U0t1amtKREV4VGJlMU1YMk9NK1F6c2ZUUXVXT1Z3SGNWUDJiOUttTG1yK2FnNThmYkx0YkNJUG93QlN1UlByK0VURTZOWFI2MnMxY3JBYUk1d0FUS3VqQUxLYkRESnBWclJMcEs4d0tnYVdpYU1LYmlHZ1VCdDBxNXVyRjJja3VBQlFOT0JLc3dQUW1odU5Jc1Q2MHJBYnNhXC9FZDlVb1FRUE5EUXVRWWdrZDNcL0JrMThDRUJCTVZONTJwUzltcUI4dHpaVUtySVBUM1RoZklUc2dYUjM3b2JDaUtzSTk3bE1TR1RwUXpLR2s0STN1SjY0Y2RYZU1KbFZNOW91THJhdU5SUW9yVTFVaHZOSk1KZU9hTm05eFV5SnFIa1IxVnc9IiwibWFjIjoiYTlhNjI0ZjM0Mjc4NWM3YjAyMTI2MjFkMTg5M2IwMWZhY2NiNzg1YTJkNzRlMDBjYWRlNmU5MTc4NDhhY2U1NCJ9

             Nhưng trên chiến trường ồn ào, chín bóng dáng thần bí, bỗng dưng xuất hiện giữa không trung, trong mắt mỗi một người đều tản ra tia sắc bến giống như có thể xuyên qua mọi thứ, chấn động kịch kiệt, khí thế cường đại, không giống với bất kỳ một tu giả Thánh Cảnh trong toàn bộ Thánh Sơn nào...

Ads
';
Advertisement
x