Ầm ầm ầm!  

             Từng tiếng nổ vang liên tiếp như sóng biển bao phủ khắp chiến trường ồn ào ầm ĩ, không thể nghe thấy tiếng hò hét khàn giọng của cả hai bên. Lỗ tai mọi người cứ kêu ông ông mãi, giống như bị mất thính giác.  

             Gần trăm vạn đầu Cự Long, có lớn có nhỏ, bay lượn khắp cửu thiên. Móng vuốt sắc bén điên cuồng xé kẻ địch đối diện thành từng mảnh nhỏ. Mấy chục vạn bóng dáng khổng lồ, thân cao trăm trượng giống như chiến thần, đang chém giết dã thú hung mãnh, ánh mắt đỏ bừng.  

             Cùng với tiếng kêu rên không ngừng vang lên, từng bóng dáng cực lớn kia tan biến vào hư vô, thân rồng khổng lồ cũng phủ đầy lỗ máu, rơi xuống đất, hấp hối.  

             Khắp chiến trường bị bổ sung bởi biển máu và thi thể, không ai chú ý đến cảnh tượng thê thảm này.  

             Bởi vì bị máu tươi ở nơi này lây nhiễm, mọi người dần dần sa vào trong điên cuồng, trong mắt ngoại trừ giết chóc không còn thứ gì khác.  

             Bộp bộp!  

             Hai đạo kiếm cương màu đen hiện lên, hai bóng dáng khổng lồ nhanh chóng ngã xuống, kiếm đồng trong tay Trác Uyên biến thành ma kiếm, mang theo thân thể Ma Đế, càng ngày càng ngạo nghễ. Mấy cao thủ Thánh Sơn chặn đường kia đều bị hắn tàn sát từng tên một.  

             Mặc dù đám người Đan Thanh Sinh không uy lực Thánh Thân nhưng dựa vào đặc thù của Hoàng Cực Thiên Ấn cũng theo sau tàn sát Thánh Giả sơ kỳ. Về phần những tướng sĩ còn lại của Lạc gia thì tìm kiếm kẻ yếu của Thánh Sơn khai đao, đồng nghĩa với quét dọn chiến trường.  

             Dù sao cao thủ Thánh Sơn nhiều như mây, bọn họ muốn tìm mấy tên tay mơ để hành hạ cũng không phải chuyện dễ dàng.  

             Mà bọn họ còn có vận mệnh như thế, mấy binh lính được chiêu mộ tạm thời vào đại quân Hoàng Vực còn lại kia muốn kiếm một chén canh càng không tìm ra đối thủ để bản thân có thể ra tay.  

             “Ta dựa vào, hóa ra Lạc gia thâm tàng bất lộ, có nhiều cao thủ như vậy. Hơn nữa còn liên hợp với Long tộc và Linh thú cùng tiến công Thánh Sơn, chẳng trách lúc trước bọn họ ngang nhiên tuyên chiến, quả nhiên không phải bắn tên không đích!”  

             Mắt thấy máu đổ xuống, một gã cao thủ Linh Vương hưng phấn kích động, đồng thời lại có chút lo lắng, luống cuống tay chân: “Thế nhưng... Chúng ta tới đây làm gì? Có vẻ như không nhúng tay vào thì hơn?”  

             Quay đầu nhìn một đám huynh đệ cũng không có việc gì làm phía sau mình, bọn họ giống như đến xem náo nhiệt, chỉ cần mở to mắt ngắm nhìn trận chiến phía trước, bản thân không có một tia can đảm để bước lên.  

             Dù sao với thực lực của bọn họ, đi vào vòng chiến cũng không cần có người đối xử đặc biệt, mấy tên tàn dư đã có thể giết chết bọn họ rồi.  

             Nói trắng ra, bọn họ chỉ là bia đỡ đạn, chẳng có bất cứ giá trị nào.  

             Tên còn lại không khỏi cười khổ, mở to hai mắt tìm kiếm cả buổi, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Được rồi huynh đệ, Thánh Sơn chính là Thánh Sơn, thật sự rất khó tìm thấy kẻ yếu. Chúng ta vẫn nên thành thật chờ bọn họ đánh xong rồi đi quét dọn chiến trường thôi. Phải biết rằng đây chính là công việc béo bở đấy, ngươi nghĩ xem mấy người kia là người phương nào, trong tay sẽ có đồ tốt...”  

             “Này, các ngươi đứng ngơ ra đấy làm gì, còn không mau đi hỗ trợ?”  

             Bỗng nhiên một tiếng hét lớn vang lên, mấy người kia run rẩy, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng vừa quen biết không lâu bước tới, bọn họ vội vàng cúi đầu lạy: “Lạc đại tiểu thư, chúng ta đạo hạnh tầm thường, không thể chen vào trong được!”  

             “Ai bảo các ngươi nhúng tay vào nơi đó, ta nói đến hậu cần giúp đỡ. Các ngươi có biết cần phân phát bao nhiêu đan dược chữa thương, chăm sóc nhiều ít thương binh không, chúng ta bận đến tối mày tối mặt, các ngươi còn đứng ngơ ra đấy làm gì, xem cuộc vui à?”  

             “A... Hậu cần?”  

             Người nọ hơi dừng lại, da mặt không nhịn được co giật, hổ thẹn nói: “Lạc tiểu thư, tốt xấu gì chúng ta cũng là cao thủ Linh Vương, tên tuổi Bắc Lâm Cuồng Đao của ta cũng không phải đồn bậy, ngươi kêu chúng ta về sau có còn... Chúng ta đến Thánh Sơn kiến công lập nghiệp, không phải để...”  

             “Tốt, các ngươi lên đi!” Không đợi hắn ta nói hết lời, Lạc Minh Ngọc đã gật đầu, tỏ ý: “Đi lên giết địch kiến công lập nghiệp đi, đến lúc đó tặng ngươi một tòa Thánh Sơn để tu luyện nhé?”  

             “Ầy... Cái này...”  

             Lén nhìn thoáng qua từng vết nứt không gian đen kịt lần lượt xuất hiện, cảnh tượng kinh hoàng tay chân đứt gãy bay tứ tung trên bầu trời, đối phương không khỏi nuốt nước miếng, xám xịt cúi đầu đi về phía sau: “Ta thấy chúng ta vẫn nên đi chăm sóc thương binh, làm công tác hậu cần thôi, tiền tuyến nguy hiểm quá!”  

             Nói xong, đám người lần lượt rời đi, tất cả đều cúi thấp đầu, trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn.  

             Ai cũng có giấc mộng anh hùng, vào thời khắc hùng tráng đánh sập Thánh Sơn, bọn họ cũng muốn được lưu danh sử cách, giết giặc lập công, nhưng sức mình không đủ, vẫn nên yên phận làm kẻ vô danh tiểu tốt thôi...  

             Phụt!  

             Sương Nhi cười khẽ, nhìn dáng vẻ không cam lòng dần dần đi xa của bọn họ, sau đó quay sáng nói với Lạc Minh Ngọc: “Minh Ngọc tỷ, bọn họ chỉ muốn lập công vì tương lai thôi, ngươi không cần mỉa mai bọn họ đâu, làm tổn thương lòng tự trọng của người ta quá!”  

             "Hừm, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, khó thành nghiệp lớn. Còn cái gì mà Bắc Lâm Cuồng Đao, không phải chỉ là một trại chủ lớn bằng lòng bàn tay thôi à? Chắc hắn ta chạy đến đây để đầu cơ trục lợi, ta không ngăn cản, hắn ta thật sự sẽ không muốn sống dẫn người đi chịu chết, đúng là đồ không biết trời cao đất dày!”  

             Lạc Minh Ngọc khinh thường bĩu môi, nhìn bóng đen khổng lồ của Trác Uyên, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Không giống Trác Uyên nhà ta, làm việc luôn có chừng mực. Lúc nên ló đầu thì ló đầu, không nên ló thì không ló, rút lui thì như thế nào? Đại trượng phu co được giãn được, một đường của Lạc gia ta chính là như vậy đấy. Lù khù mà vác cái lu chạy, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi!”  

             Sương Nhi gật đầu cười khúc khích, nhìn Thánh Thân khổng lồ của Trác Uyên, không khỏi cảm thấy nặng nề.  

             Hiện nay Trác đại ca đang ngày càng tiến gần đến đỉnh phong, có lẽ người kia cũng sắp xuất hiện rồi, ài...  

             Ầm!  

             Mặt khác, một cái đuôi rồng màu vàng mạnh mẽ quét qua, sáu đại sơn chủ lại cùng rút lui, lùi lại liên tiếp năm bước mới khó khăn dừng lại.  

             Cự Long màu vàng gầm rú trên bầu trời, thốt ra những lời mỉa mai ác ý: "Ha ha ha... Sáu lão gia hỏa kia, Thánh Sơn đã xong đời, các ngươi cũng xong rồi, từ nay về sau các ngươi không còn chỗ đặt chân trong Thánh Vực nữa!"  

             Lông mày Hạ Vân Sơn không ngừng run lên, dõi mắt nhìn quanh, nơi này vốn có rất nhiều Cự Long và Linh thú, đệ tử Thánh Sơn càng ngày càng ít.  

             Nhất là chỗ Trác Uyên mở đường, mấy lão lão đầu Hoàng cấp của Lạc gia cũng hung dữ như vậy, khiến lão ta vô cùng bất ng. Từ xưa đến nay Long tộc chưa từng bắt tay với Linh thú, càng khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán. Thêm vào đó, tài bài binh bố trận của Trác Uyên càng dệt hoa trên gấm, tăng mạnh chiến lực. Thánh Sơn đã vào bước đường cùng, khí thế đã bại, không có khả năng thay đổi.  

             Chẳng qua lão ta không hiểu tại sao hai đội quân súc sinh này lại hộp hợp với nhau, trước đây bọn họ không qua lại suốt đời mà!  

             "Hạ lão đầu, rút ​​lui!"  

             Lúc này, Trường Tu lão giả nhìn về phía lão ta, sắc mặt đầy nghiêm trọng, mắt khẽ híp lại, Hạ Vân Sơn quay đầu nhìn những người khác, chỉ thấy bọn họ cũng đang gật đầu không ngừng, liên tục than thở.  

             “Rừng xanh vẫn còn đó, sợ gì không có củi đun.”  

             Trường Tu lão giả nắm chặt bờ vai của Hạ Vân Sơn, nói tiếp: "Mất đi Thánh Sơn thì thế nào? Chỉ cần chúng ta còn sống, đệ tử Núi Thánh vẫn còn giữ lại ngòi lửa, vẫn còn có hy vọng phản kích. Lão đầu, chúng ta thua rồi, đừng cứng rắn chống đỡ nữa, nếu không đánh mất luôn cả vốn liếng thì hối hận đã muộn!”  

             Môi Hạ Vân Sơn khẽ run lên, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng, nắm chặt hai tay, nhưng ngay sau đó, ánh mắt lại trở nên chắc chắn, gật đầu, quát lớn: "Tất cả đệ tử Thánh Sơn nghe lệnh, rút ​​lui!"  

             Vừa dứt lời, sáu lão đầu dẫn đầu bay về phương xa, nghe vậy, những đệ tử không muốn đánh tiếp chịu chết còn lại cũng rối rít thu lại Thánh Thân, bay theo.  

             “Lửa thiêu không hết, gió xuân thổi qua lại mọc lên, đuổi theo cho ta!” Thấy vậy, sao Trác Uyên có thể để bọn họ chạy trốn dễ dàng như vậy? Hắn rống to một tiếng, dẫn đầu phóng theo như một tia sáng, nhanh chóng bám sát. Mấy người còn lại cũng lao về phía trước như một cơn gió, tiếng la hét giết chóc không hề giảm bớt.  

             Vù!  

             Cuồng phong gào thét dữ dội, đuôi rồng Long Đế vung lên, lập tức vọt tới sau lưng sáu lão giả, vuốt rồng sắc bén như thép, không chút chậm trễ tóm lấy, phát ra tiếng gầm xuyên thấu.  

             "Ha ha ha... Muốn chạy, không dễ như vậy đâu!"  

             “Long Đế, đừng quá tuyệt tình, ngươi thật sự không muốn chừa cho bọn ta một con đường sống ư?” Con ngươi Hạ Vân Sơn không khỏi co rút, nghiến răng nghiến lợi, hét lên đầy hận ý, nhưng nơi sâu trong mắt lão ta lại nỗi sợ hãi vô tận.  

             Dù sao Long Đế chính là Đế Vương tối cao trong Long tộc, Linh thú cấp mười hai đỉnh phong, sức mạnh tương đương với Chuẩn Đế.  

             Lúc trước bảy vị sơn chủ của Thất Thánh Sơn hợp lực mới có thể tranh tài một phen, dựa vào lực lượng tổng hợp mới có thể đè một đầu. Nhưng hiện tại, bảy người đã mất đi một, lực chiến bị hao tổn nghiêm trọng, không phải là đối thủ của con mãnh thú này.  

             Hiện tại bị một cao thủ Chuẩn Đế quấn lấy, bọn họ cũng rất bất lực.  

             Long Đế không nhịn được cười thành tiếng, nghe những lời tưởng như là uy hiếp nhưng không phải uy hiếp của Hạ Vân Sơn, lão ta càng thêm châm chọc, đồng thời trong mắt hiện lên một tia tức giận sâu sắc như muốn cắn người: "Tuyệt tình? Lão tử với các ngươi có giao tình cái rắm gì, sao có thể nói là tuyệt tình? Các ngươi đừng quên, lúc trước các ngươi quấn quít bản tọa như thế nào, đồ sát đệ tử Long tộc ta bằng ưu thế về nhân số, bây giờ muốn bản tọa lùi một bước, không dễ như vậy đâu!”  

             Ầm!  

             Vừa nói xong, Long Đế lại hất cái đuôi rồng đáng sợ kia lên, không khỏi tăng thêm bảy phần sức mạnh, cả bầu trời giống như vỡ thành từng mảng, lộ ra một màu đen kịt.  

             Khóe miệng không khỏi co giật, sắc mặt sáu người đều nặng nề, đối mặt với đòn mạnh mẽ này, bọn họ không còn cách nào khác ngoài hợp lực chống. Chẳng qua nếu như vậy, mặc kệ có ngăn cản được hay không, bọn họ đều không có cơ hội chạy trốn. , họ sẽ không bao giờ có cơ hội chạy trốn nữa.  

             Về phần đám binh lính đang đuổi theo vây quét phía sau, dù bọn họ không chết trong tay Long Đế cũng bị mọi người tiêu hao đến chết. Chỉ có thể bật cười vốn dĩ đây là chiến thuật đối phó Long tộc, hiện tại lại rơi xuống trên đầu bọn họ.  

             Sáu lão đầu không ngừng thở dài, sắc mặt mỗi người như tro tàn, hoàn toàn tuyệt vọng...  

             Ầm!  

eyJpdiI6InQzVVZtYTFCclVHVEk1QTgxSWVqVnc9PSIsInZhbHVlIjoiNjhvQWgzNXdIK25xa2trZEM0WW5cL0ZjUnhBVUorR0FWUVM1Wnk4XC9WazdSbUU3SjREVFwvT3BiT20ySVhTWGl3V1hvbmdtQUFMV01DY1BcL3ZCN3oyUGo0QTZMZFB1bVJ6OE5aSXFYS1RkZnpVVklXSHlPRzdmQmcwSGFFSDgwTktaWnplcWZvQWxOOVwvSW9EMU1QMlRpUnl0NEgzcWVzdkpEZ05weE5lb1VFZGVxa3ViUG51K1pGSHhuaERCeDZNRk9GSkNCcDBYak1OdWVWN1hsUVJ5OU8yc1dVVGVDVU1rNmJNUlJjTW9BYmZHSDJuNElvWVF0ZytOUllcL0QrWkNiVHJrN0J0S0p5Y2M1WVVpSTBDeTVuTnk5QVVZZ2VTS1RzRzdjVU1aYXY2Ym5SWkY0T083cUFhRktNYlA2N2lkMHBidG5Jd0k5QUZCYmpZY1lhcTlXNnRhV2hEdXdteU9ESkxoaUxiV3hUeWlOem5pcWxqdkcyMFhJeXRnR1ozVEwreFlwVjB2Zm14b1Vacmc3S1BQTUxXVjBuTDBBaG9RUEJYXC9BZ3B1NlhZVmV1bVNDM2RwMnU5OFhyWGp2U1ZtanlcL3RiSlVFMjB3UU1VYjlrYStDbXozNFJtVytQK0xxTlQ0Z2w5VWJoM09UeUIxem4xYUE0aEoxYUJJWnhma3FwZjNRNGladmVDVEppV2VITFNCaWN5R1pkN2d1b0N6SXExTUNwN09uNncwemxycVRJQm1YR253eDY3ejJFUloyXC8xenpJaGJtUVo5M0ppcDFtYjJYRU9YRytZQ2c0aVIwXC81MGJOU0o2NmdRSnM9IiwibWFjIjoiNGIzMTBmMDRkMWNhMzkyNGE3Y2E1MGZkMzYzMzIyMGE5MzUwNjY3NWRmNjM3NjgyNzc2YmExMWU5YmYzZmZiMiJ9
eyJpdiI6Iks0a243MWJHQkRqSitnOHF2ZzgwQkE9PSIsInZhbHVlIjoiNkNkVDdcLzI3Wjl4U1BNb2JodDltaU5GUG5qNWd5NGR5ZEV6MStDUVFmYnJFVW9nUGRSbXJXQUptV3Q5cFwvY1JwbkppOG9xZVJCcUE3NlJqYnBWYUlBcFRYbTVRazBGdXh2WG1JOWIrU0JBVlExTXlXWkJxMm1cL2FoMno3RThJQVNwVVF3STRXYm5hRWRDZHFpdCt6cWZDQVpaZUJCYzNjeCtDR0FYQzRNNzF1d0hNazU1XC9qUE53QXNZYlpkeTRNRXRoXC9veFhSXC8zYVk5clwvTFJ1TFJFbGtGd0hNUEtUclwvV055TUZKUDZRMEQ5K1hrREhYc3E1dEJwT1wvZm5DZEtCVXk2aDJxUXJ5XC9wUVZucncwYWxBdGxoRHVNR1FidEpoVHJDMk1yMWhcL1hVcFU4S0Z3SGZrVkJYMVBLRTc4ODhJXC9mNXd0NEc0dkYyUlRnRkk5U3FzRVVjNExIZGZJYTd1SVlwZW9rcjdGWEh4cVgrWGFUVVF5MCtyb3dhdXBQdjVNYWl5WGdsdVF2d1h0TXBvTGpTSExBZ1wvVnBUYjNnemNKb0RmMlFCeTNQU3dUT2EwdFhRRUtEY09zQ2UrbjdkMFRkbCtvRlpUK2w3OW51VUlcL1phMFZlOUdwWFRjNURZdU8xeTZHMThuTWgzNFBRTWlnRDA1QmlFamd6Z3FNZ1pnUzhHdWwxR21xd05cL1ZcL2FlZ1ZHZ0E4NmpqWVJGT21kQjBoc3dsTDZiMXpqd3JvUTNPVFVvUGtjYVFIb0ZXbmE5MHlHU1dIUEJkOUtOUzcxWm1MUEhYZ1d5RjhlVWhBa2RsTHQ0RkNGcEtNWVZMQlphTmdEblU3TWJtYWJkd3BoeEoiLCJtYWMiOiJlZGY5NmZkMDhiM2E3ZWUzOGQ3ZGEwYzgzNmM4NjMwNWU5OGFkNjAzOGJmN2ZhMWIzMDQ3NTlkMWI5NmIyYzNhIn0=

             "Làm sao có thể? Trong nhân loại còn có cao thủ Chuẩn Đế?”

Ads
';
Advertisement
x