Cô đeo mặt nạ thì sao uống trà được? Thật ra cũng không phải là không uống được, chỉ là hơi bất tiện thôi.
Thẩm Tư Trung ôn hòa từ chối: “Chúng tôi đã nghiên cứu thuốc đến giai đoạn cuối, phải đo lường từng phút một, trông chừng từng phút từng giây nên chúng tôi xin phép từ chối. Bà chủ tốt bụng quá, nhờ cô gửi lời cảm ơn của chúng tôi đến bà chủ nhé”
“Được.” Lạc Vân cũng tỏ ra bình tĩnh: “Thế để bà chủ lên vậy” Dứt lời, cô ta xoay người, rời khỏi đây ngay.
Lê Mạn Nhu thầm giật thót. Chuyện gì thế này?
Cô và Thẩm Tư Trung nhìn nhau, cả hai đều đề cao cảnh giác.
Rõ ràng chuyện này không đơn giản chỉ là uống trà!
Không lâu sau đó, quản gia mang trà vào phòng nghiên cứu thuốc thật: “Chào bác sĩ Thẩm, bác sĩ Nhan.
Ngay sau đó, Kinh Tế Ngọc “vũ trang đầy đủ” cũng đi vào.
Bà ta vẫn đeo găng tay trắng dài ngoằn, đội mũ, toát lên khí thế chẳng khác gì mụ phù hủy giấu mặt trong lâu đài.
“Bác sĩ Thẩm, bác sĩ Nhan? Kinh Tế Ngọc đi về phía hai người, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Tôi nghĩ chữa bệnh cho tôi không phải chuyện ngày một ngày hai mà phải mất một thời gian rất dài, có thể mấy tháng, thậm chí là nửa năm. Mà đó đã là thời gian tối thiểu rồi”
“Đúng vậy” Thẩm Tư Trung dừng việc đang làm, ngước lên nhìn bà ta: “Như bác sĩ Nhan đã nói, chúng tôi cần tay phải của bà để thí nghiệm, một thời gian nữa tôi sẽ rời khỏi đây, bác sĩ Nhan sẽ đồng hành cùng bà suốt quá trình còn lại, cho đến khi bà hồi phục”
Kinh Tế Ngọc thầm nghĩ, nghiên cứu hết thuốc rồi mới đi?
Sau đó đưa hết công lao cho con nhóc nhà quê này à?
Nếu Kinh Tố Ngọc đã biết được sự thật thì chắc chắn sẽ không để họ thực hiện được: “Bác sĩ Thẩm, tôi nghĩ cậu đi từ bây giờ cũng được, để lại bác sĩ Nhan thôi là được rồi.
Không chờ họ có thời gian suy nghĩ, Kinh Tố Ngọc tiếp tục: “Bác sĩ Thẩm nhiều việc xưa giờ, cả hai người đều ở đây thì cũng hơi chậm trễ thời gian của một trong hai. Vả lại tôi thấy phụ nữ bôi thuốc cho phụ nữ sẽ dễ hơn, hai người thấy sao?"
Lê Mạn Nhu tưởng mình đã có được sự tin tưởng của bà ta. Sở dĩ lúc đó cô gọi Thẩm Tư Trung đi cùng cũng vì để Kinh Tố Ngọcai tin mình hơn.
Thế là cô khẽ nhoẻn môi: “Tôi thấy không thành vấn đề" Đoạn cô liếc nhìn Thẩm Tư Trung: “Dù gì bác sĩ Thẩm cũng luôn được sự chú ý của mọi người, phải nghiên cứu ra thuốc mới vào mỗi quý, nếu ở đây lâu thì tôi sợ sẽgi bị nhà báo đánh hơi được mất”
Nhưng Thẩm Tư Trung không muốn đi. Sáng hôm qua anh ấy mới cam đoan với tổng giám đốc Kinh rằng mấy ngày nay sẽ chăm sóc cô thật tốt rồi.
“Sư phụ...”
“Đi đi” Lê Mạn Nhu thấy sớm muộn gì anh ấy cũng đi.
Sắc mặt của Kinh Tố Ngọc hết sức ôn hòa, bà ta nhìn Thẩm Tư Trung: “Bác sĩ Thẩm, những ngày qua thật sự cảm ơn cậu” Dứt lời, bà ta cúi người thật sâu với anh ấy.
Sao Thẩm Tư Trung dám nhận cái chào ấy?
Anh ấy cũng vội vàng củi người: “Việc nên làm thôi, tôi là bạn của tổng giám đốc Kinh mà.
Nhưng đã nói đến mức này, Thẩm Tư Trung cũng ngại nán lại thêm nữa.
“Tôi sẽ sai người mang trà lên, không quấy rầy hai người nữa. Kinh Tố Ngọc bảo: “Bác sĩ Thẩm cứ sắp xếp hành lý để đi rồi bàn giao công việc với sư phụ cậu. Còn thù lao thì khi nào Kinh Tử Sâm về sẽ thanh toán, không thì cậu tự ra giá cũng được.
Nói xong, bà ta rời khỏi đây, Lạc Vân theo sau bà ta.
Thẩm Tư Trung không ra giá mà chuẩn bị rời khỏi đây: “Có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé”
“Đừng lo, không sao đâu.
“Tôi sợ lỡ có chuyện gì thôi.”
“Được rồi, tôi biết rồi.
Lê Mạn Nhu cứ tưởng tiếp theo sẽ thuận buồmme xuôi gió, tưởng mọi thứ đã nằm trong tay mình.
Bảy giờ tối.
Lúc này, trong phòng ăn sáng ngời ở tầng một, Kinh Tố Ngọc ngồi thẳng thớm trên ghế ănmm trắng tinh, bầu không khí xung quanh bà ta lạnh đến đáng sợ.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất