Ở trên lầu, Lạc Vân nói với Lê Mạn Nhu: “Nếu cô không xuống thì bà chủ sẽ sai giúp việc bưng đồ ăn lên, ăn chung với cô. 

Lạc Vân nói rất rõ. Lê Mạn Nhu nhìn theo bóng lưng xa dần của Lạc Vân, cảm thấy dù có ăn hay không thì cũng phải xuống một chuyến. 

Ngay khi cô chuẩn bị rời khỏi phòng nghiên cứu thuốc, điện thoại đổ chuông. 

Lấy điện thoại ra, thấy tên người gọi được hiển thị trên màn hình, cô nghe máy: “Alo” 

“Chúng tôi đến Mỹ rồi, đang ở một trang viên lộng lẫy, cả không khí lẫn cảnh vật ở đây đều tuyệt. Cô đừng lo, bọn trẻ đều hào hứng lắm.” Kinh Tử Sâm vừa xuống máy bay tư 

nhận đã báo cáo tình hình với cô. 

Đôi mắt Lê Mạn Nhu chứa chan nét cười, cô thấp giọng: “Thế thì tốt rồi. Thế nhé, anh và các con cứ chơi đi, tôi ăn cơm đã” 

“Được, tối tôi sẽ gọi điện cho cô, chúng tôi chưa lấy hành lý nữa. 

"Ùm." 

Kinh Tử Sâm cúp máy. 

Lê Mạn Nhu cất điện thoại, xuống lầu. 

Lúc đến cửa phòng ăn, cô cảm giác bầu không khí khác hẳn trước đây. 

Kinh Tế Ngọc ngồi nghiêm trên ghế ăn màu trắng, giận dữ nhìn về phía người phụ nữ đeo mặt nạ đen đang đi về bên này. 

Lê Mạn Nhu dừng bước, đang định lên tiếng thì Kinh Tế Ngọc lạnh lùng quát: “Lấy mặt nạ xuống!” 

Chạm phải ánh mắt của bà ta, lồng ngực Lê Mạn Nhu hơi thắt lại. 

“Nhanh lên!” Kinh Tố Ngọc đập bàn, đứng lên, làm người xung quanh giật mình. 

Lê Mạn Nhu ngẩn người. Cô bị phát hiện rồi ư? 

Ba giây sau, Lê Mạn Nhu đã chuẩn bị tinh thần, lấy chiếc mặt nạ đen xuống trong cái nhìn chòng chọc của Kinh Tế Ngọc. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc sảo đầy cuốn hút ấy làm Kinh Tố Ngọc nhíu mày, ánh mắt lạnh đi trông thấy. 

Dường như bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, đầu óc Lạc Vân cũng trống rỗng. 

Kinh Tế Ngọc bước từng bước một, đứng trước mặt Lê Mạn Nhu một giây. 

Chát! 

Lê Mạn Nhu bị tát mạnh đến nỗi quay phắt mặt sang một bên! Tai ong ong, mắt nổ đom đóm! 

Nửa bên mặt của cô lập tức sưng đỏ, cảm giác nóng rát nhanh chóng lan rộng! 

Lạc Vân đứng kế bên cũng vô cùng ngạc nhiên. 

Sao bà chủ tát cô luôn vậy! 

Lê Mạn Nhu cố gắng kiềm chế sự tức giận, nhắc nhở bản thân rằng bà ta là mẹ của Kinh Tử Sâm, là bà nội của con mình, phải tôn trọng bà ta! 

Thế là cô từ từ quay mặt lại, nhìn thẳng vào mắt Kinh Tế Ngọc. 

Cô thấy đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ nửa bên kia tràn ngập sự căm ghét và phẫn nộ. 

“Dám lừa tôi, lừa con trai tôi!” Đó là ánh mắt căm hận đến mức muốn băm vằm cô làm trăm mảnh: “Cô còn muốn giả vờ tới khi nào?!” 

Lê Mạn Nhu hoàn hồn, chân thành xin lỗi vì chuyện đã lừa bà ta: “Con xin lỗi. 

Không chờ cô nói thêm câu nào nữa, Kinh Tế Ngọc đã nhục mạ cô: “Cô đã lên giường với bác sĩ Thẩm rồi đúng không? Hai đứa bé đó cũng là con của cậu ta chứ gì? Nếu không thì sao cậu ta lại hùa theo cái trò nói dối của cô hả?!” 

“Mẹ nói gì cơ?” Lê Mạn Nhu nhíu mày, giải thích: “Bác..” 

“Còn ngụy biện nữa à? Cô còn bịa được cỡ nào nữa?” Cơn tức giận dâng trào trong lòng Kinh Tố Ngọc: “Chỉ là một người phụ nữ nhà quê mà cũng dám làm dược sĩ Nhan Khả à? Rốt cuộc mấy người có ý đồ gì?!” 

“Bọn trẻ là con của Thẩm Tư Trung đúng không?!” 

“Giám định DNA là giả đúng không?!” 

Những lời này làm Lê Mạn Nhu nghe mà cạn lời. Đối mặt với một kẻ điên bặm trợn thế này, cô nghĩ giờ không phải thời điểm thích hợp để giải thích. 

Vị gỉ sét tràn ngập khắp miệng, Lê Mạn Nhu nhẹ nhàng quẹt tay qua môi, phát hiện miệng mình đang chảy máu. 

“Nếu không nhờ Tịnh Thi nhắc nhở, cả nhà họ Kinh đã bị cô và Thẩm Tư Trung hút máu hết rồi chứ gì?” Kinh Tế Ngọc gào thẳng vào mặt cô: “Nói! Mục đích của các người là gì?! Có phải vì tiền không?!” 

Từ trước đến nay, Lê Mạn Nhu chưa bao giờ bị ai quát tháo một cách cay nghiệt đến thế, cặp mắt bà ta như đang bùng cháy ngọn lửa hận thù vậy. 

“Cậu ta là người chế thuốc mà cô lại giành công lao của cậu ta là sao?! Cô có biết xấu hổ là gì không?! Cô tưởng nhà họ Kinh chúng tôi ngu lắm chắc?!” 

Lạc Vân đỡ Kinh Tố Ngọc, sợ bà ta sẽ tát cô nữa. 

eyJpdiI6IlpKSWE0NHRzK1pzeFwveFZoaDRQZ1wvZz09IiwidmFsdWUiOiJmXC9HRGM0R1FlclNUQ2JGNWVUS3dVWDAybVY2WjRGZkdMWjhKYUxWVjg1SFNRK1lOdmFRS1AxWXZaRkNoaGhucktLR01JQ0x5aXViTnBtRlhCWFZmUXl0aXJZRU9QNXJZUWwxUjA2cnlobnJlMFdRS3J6TlBcL1ZSNW9BK2I3MWV0b1BiMWNzeGE3U2dwdXNmbWkzWk9kcW5uRm5Famc4NEIxQ3VnNmUwNFp5QmdCZmJrMXZ2YjZ0dGRFdFFDVFNMVzhJOWdGMFlHTU1rVWVYN2FtY01LN1B0M0dPK2xXOVdNZk4rYXlCbEM4TW1lTmhvV2pcL205bFFxUU9wb2VHQXN3UHlLXC9RXC81SElaUGFFY1hsY3BkbVNZSDZXSTVIVmE2aG1mSU5OK1dFeG44PSIsIm1hYyI6ImRmMTBmMTUwMGI0N2FhZWIzZWU1MjI4MWVkZTYzZGQ0MTcyNTVkOGJhMGZhYWQ5ZTNlMTY1ZDdjZWQ3YzhjMmUifQ==
eyJpdiI6ImFxblFHY0lqOE55aHVuK1pKK2VPb1E9PSIsInZhbHVlIjoidXRUQ29ZYkZZV3pZXC91dXVGYTEzZWtJYTFHNFBSTnJtUWE0QWJLQW5paU9TOHM4bG53OFYyemdcL3lNWVpnZUhHek5CZlZuVjdHZHdFMnQwYTJwcWlobzhiWE9yWVwvUkpUMDBPSlhXRFdkYmpNTFBkOWdQMHNtclwvYTJQNEpaOHdTa3VjZGRFeFRlT092b0NkOVN1WEFBUlAyb1wveXQyRlgxdlwvK0VrSCtrWW1INFVrMk80emhGV2FndGtCZFJqSjZOb1d5Nk1Bb3p4bzNob21PRklHUHZKdDBHbXdCaVBQOXh5RHd1QmFzTDZDWmR2VW0ybGJaTzllVlJpWHRydGpwMDh4ZW5uWERES3RiM2VWXC84ZE1tdFRzcUNpZXZjNjY5djFBREhmMXJ4TzZ3MXFKOHFEcFNIdGxJa3VmUzNyckt5MWgyREtsWWFlU1ZxZjFoSDA4T1loNmZ5T3g4ZW9za0E4clZ6dTNkeHlXUENrSXpuajczQjBZT0ppXC8rbmhXblEiLCJtYWMiOiJiNzIzMDI0MzY1ODNkNWIyZDk5MjIzM2EyNTg4ZjVmZWFhNjNiNGJiZWMyYTA4MGYzMDMzNDI2ZTYzMGQ2OGVjIn0=

“Cút!” Kinh Tế Ngọc chỉ tay ra cửa: “Cút khỏi đây ngay cho tôi! Tôi không muốn thấy mặt cô nữa!”

Ads
';
Advertisement
x