Lê Mạn Nhu dũng cảm nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Tôi không đi đâu cả, ngày mai tôi sẽ giải thích với bà sau. Nhớ giữ sức khỏe” Dứt lời, cô xoay người rời đi. 

“Đứng lại cho tôi!” Kinh Tố Ngọc bực tức siết chặt quả đấm. 

Lạc Vân kéo bà ta lại: “Bà chủ, bà đừng giận nữa, bà làm cô ấy bị thương thì cậu Kinh sẽ tìm bà mất! Hai ngày nữa cậu chủ về rồi ạ!” 

Chính câu này đã kéo lý trí của Kinh Tế Ngọc về đôi chút. 

Lê Mạn Nhu lên lầu. Vị máu tanh nồng nặc tràn ngập cả khoang miệng cô, má trái đau đến tê dại. 

Sau khi lên lầu, vào phòng ngủ, cô khóa trái cửa, dựa vào cửa, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu. Sau đó, cô vào phòng tắm để soi gương. Cả vùng má trái đều sưng tấy, đỏ bừng. 

Vết máu còn đọng lại trên khóe môi. 

Đây là lần đầu tiên trong đời cô chật vật đến vậy. 

Cho đầy nước vào bồn tắm, hơi nước nhanh chóng bao phủ khắp nơi, tầm mắt cô cũng dần trở nên mông lung. 

Lê Mạn Nhu để mặt cơ thể mỏi mệt của mình chìm trong nước ấm. Cô ngẩng đầu, nhắm mắt, hít sâu một lần nữa. 

Bất tri bất giác, cô chợt nhớ đến những lời Kinh Tử Sâm đã nói với mình trước khi đi. 

“Vậy anh đi đi... Anh không cần báo cáo chuyện làm ăn với tôi đâu? 

“Đây không phải báo cáo mà là lời chồng nhắn nhủ cho vợ trước khi đi. Người ta có câu, 'bất cứ việc gì đều có sự dặn dò, mọi việc đều có sự sắp xếp, công việc đều có sự hồi đáp mà” 

“Tôi muốn hỏi cô một chuyện, cô có yêu tôi không?” 

“Khi nào anh về, tôi sẽ cho anh biết đáp án. 

“Mong mấy ngày nữa tôi về, da của mẹ tôi sẽ có chuyển biến rõ rệt” 

“Tôi nhất định sẽ cố gắng!” 

Cô đã hứa khi nào anh về sẽ cho anh biết đáp án. 

Hứa khi anh về nhất định sẽ làm da mẹ anh có chuyển biến rõ rệt. 

Có lẽ lời nói của Kinh Tử Sâm đã đem lại sức mạnh cho cô. Lê Mạn Nhu xốc lại tinh thần, định bụng ngâm nước một lát rồi đi nghiên cứu. 

Nhưng nỗi đau rát bỏng ở má nhắc nhở cô rằng, Kinh Tố Ngọc là một người phụ nữ vô lý! 

Lê Mạn Nhu với tấm lòng tốt bụng không thể nào hiểu nổi một người phải trải qua những gì thì tâm trí mới trở nên tiêu cực đến thế, nỡ thốt những lời cay độc đến thế. 

Tắm xong, Lê Mạn Nhu mặc quần áo tử tế, sấy khô tóc. 

Việc xõa tung tóc thế này sẽ che đậy nửa bên mặt đã sưng đỏ của cô. 

Vì Kinh Tử Sâm, cô phải nhân cơ hội này chữa trị vết thương trên người mẹ anh. 

Nếu lần lữa thêm nữa thì sẽ càng khó điều trị hơn. 

Dưới lầu, Lạc Vân đã trấn an Kinh Tế Ngọc thành công, khuyên hết nước hết cái để bà ta hết giận, dù gì thì cũng ảnh hưởng đến sức khỏe. 

Lúc ngang qua cửa phòng nghiên cứu, Lạc Vân vẫn còn thấy bóng người tất bật một mình ở bên trong. Cô vẫn chưa nghỉ ngơi ư? 

Chừng mười một giờ tối, Lạc Vân thấy cô vẫn còn ở đó. 

Mười hai giờ, Lạc Vân chợp mắt một chút rồi dậy lại. Cô ta lại đến phòng nghiên cứu, không còn ai ở trong nữa. 

Sau một hồi nghĩ ngợi, Lạc Vân lặng lẽ xuống lầu. 

Lê Mạn Nhu mới vừa vào phòng ngủ, bôi một ít thuốc lên má, trong lòng có phần buồn bã. Dù sao thì nỗi ấm ức cô nhận được cũng quá lớn. 

May mà hôm nay Kinh Tử Sâm đã đưa bọn trẻ đi. Lỡ bà ta giận cá chém thớt lên bọn trẻ thì hậu quả khôn lường. 

Vả lại, nếu bọn trẻ thấy cảnh này thì sẽ ám ảnh biết bao? 

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. 

Lê Mạn Nhu tưởng mình nghe nhầm. Cô nhìn về phía cửa phòng, bốn bề chìm trong tĩnh mịch. 

Đêm đã khuya. 

Ba tiếng gõ cửa khác lại truyền đến rõ mồn một. 

Cô đứng dậy ra mở cửa, không đeo mặt nạ nữa vì đằng nào thân phận của cô cũng đã bị vạch trần. 

Lê Mạn Nhu nhẹ nhàng hé cửa. 

Lạc Vân đưa một bát cơm trắng và một đôi đũa đến trước mặt cô, nói nhỏ: “Đồ ăn bị đem đi xử lý hết rồi, cô ăn tạm nhé” 

Chóp mũi Lê Mạn Nhu cay xè. Trong cái nhà này, Lạc Vân là người duy nhất nhớ cô chưa ăn tối. 

Lịch sự nhận bát đũa bằng hai tay, trong lòng cô vô cùng cảm động: “Cảm ơn cô. 

eyJpdiI6ImJVRnhyeTJaSklZMDF5dWV6TUtVVEE9PSIsInZhbHVlIjoiU3lqdUhLVTVQTE5uTE95RHFkYTJkZGxHck5WcnFEa2NBSVJqRzM0cGU5SVVzYzVydVJRbkxQWkZFUVM1OENXdFRGTXZNWkw1RWRNRkwreU9ZaGpyVThcL3BtcXBURHBqMnJwY29MMjEzcXBrVVlDMkoxSHlLbkFsQ3hlY3ZKYzlDNmJXUm8zSGRFQmRqd2x2Rmk0NHI3emNcL3NhOTlxTHRXSWlJRXQwY2Z4WGZLVUh3WXRsR2lCQWdJQXpXSE1JdmM3c1JFV2dSWTdldFJKYlFBTGZQWGpRVG9oTUFuYkwrZnpyQkZPZWw5VERFPSIsIm1hYyI6ImU1ZDJlNGY3NjYxOTcwYjczY2MxY2VjOTNjODYwNjM5ZGJjNDNkYjJmNzVhMTYzZTk3MTFmZDNiNTY0NmZhNzAifQ==
eyJpdiI6ImhIZ1NTeWRBQ1Rtell2M0MxWVdKNkE9PSIsInZhbHVlIjoiQmtzZHdmdTMrWTdkYXJqdUlcL1JEbngxUzVmK0oxaVczbzFBTjF6Q3pzUGtTNUdlXC9URHkwcUNkdzh3MHF2UDdoK3M5OU52Y1grV1Erb25XbTNva3F2UFlReHpnUHRzWlh0UGxhdDB3TklvWVwvV1poSVdrTUg2U0ROem5NczB0bnVmd2VWSFNuQjhHK3pIOUNBeWFVYWl5dFRLVVwvUzU1SVJKcU1vTUgxb0sreFVsSjUzU1hiOU5xWGlZTFM2SW14Nmh5UVdzMkVyVXFQNUUybFhES1NHcUNDaEFYNG04cTZJcDFjQkNcL2FcLzJiSzF1R1J3ZXVEVGxGRlBUNGdkZUhvNDdYMmxzdVowU2pnOW5nVTVWNDRUM1BWdzY4ZjBMeHExZkE1MCs3VEtiNXRhMEI2czk2ODNGUVVJOXhnd1d6bkhzc3FmMlBYNTcyWklCdWN6N3l0VW9DWGVSN0IraWVEVStRMHRjQWdTbjJpRURtMURoMkV5NityWlhObnBXNHFGZzJla1l4a1wvSkU2V0JFQXBhM0Z1RkE9PSIsIm1hYyI6IjYzMTMwNGIwZmYxZjc5MjFjYWRkYjgwYWZjZTU3YjEzNjUzN2Q3ZDQ5NDI3ZmU0M2I5MzIyZWE3YjZmN2Y4MjcifQ==

Cô thấy bát cơm trắng này rất ngon, ngon hơn cả khi ăn thịt, bởi vì cô thật sự rất đói.

Ads
';
Advertisement
x