Tại New York, nước Mỹ.
Chủ nhân của tòa lâu đài với mức đầu tư xây dựng lên đến một nghìn năm trăm tỷ chính là ông Eder.
Kinh Tử Sâm, Ngọc Tịnh Thi và hai đứa trẻ được sắp xếp nơi ở tại đây. Đây là đãi ngộ chỉ dành cho khách siêu VIP.
Dựa núi, ven sông, cảnh đẹp động lòng người.
Cơ sở vật chất đi kèm cũng rất sang trọng, gồm năm bể bơi ngoài trời, nhiều cảnh quan khác nhau, sân chơi bowling và trường bắn trong nhà với nhiều điều thú vị, một con sông trải dài khắp trang viên có thể đi du thuyền mỗi khi rảnh rỗi.
“Cậu Kinh, đây là dãy phòng ngủ, cậu có thể chọn phòng cậu muốn.” Quản gia tóc vàng, mũi cao giới thiệu bằng tiếng Trung sành sõi: “Bên này có cả phòng cho trẻ em với lối bài trí khác nhau.
“Con muốn ở với ba!”
“Con cũng muốn ở với ba!”
Minh Triết và Bảo Ngọc một trái một phải nắm tay Kinh Tử Sâm, dùng hết can đảm để bộc lộ mong muốn của mình.
Chất giọng trẻ con cùng với vẻ bề ngoài đáng yêu của chúng thu hút sự chú ý của mọi người.
Kinh Tử Sâm đi với tốc độ vừa phải, nắm tay bọn nhỏ, chiều ý con: “Được thôi, buổi tối bọn con ngủ với ba, ba kể truyện cổ tích cho bọn con.
“Thật tốt quá! Con muốn nghe truyện thỏ trắng và sói xám!”
“Con muốn nghe truyện Hằng Nga!”
“Được được. Kinh Tử Sâm đồng ý.
Ngọc Tịnh Thi sượng trân, ồn chết đi được!
Quản gia và hàng người giúp việc đi theo không kiềm được mà thì thầm bàn tán, ai cũng khen ngợi.
“Không ngờ con của cậu Kinh lớn thế rồi, đáng yêu quá!”
“Cậu Kinh dịu dàng với bọn trẻ thật!”
“Tổng giám đốc Kinh là người ba tốt, nhất định làm con của anh ấy sẽ hạnh phúc lắm!”
“Làm vợ anh ấy hạnh phúc hơn chứ!”
Nghe thấy những lời này, Ngọc Tịnh Thi vừa khó xử vừa bực bội. Họ xem cô ta là không khí đấy à?
Quản gia đi bên cạnh họ, hỏi với vẻ mong đợi: “Cậu Kinh, sao cậu không dẫn mợ chủ đến đây? Con cậu đẹp như vậy, chắc mẩm mợ chủ cũng đẹp lắm nhỉ?”
“Mẹ cháu bận lắm!” Minh Triết hào hứng khoe: “Mẹ là người phụ nữ đẹp nhất trên đời! Mẹ còn đẹp hơn cả tiên nữ nữa!”
“Mẹ cháu cười đẹp lắm, dáng cũng đẹp nữa!” Bảo Ngọc cũng lấy làm tự hào.
Điều này làm cho mọi người càng mong đợi về mợ Kinh hơn.
“Tổng giám đốc Kinh, sau này cậu đến trang viên nhất định phải đưa mợ chủ theo nhé.
“Được, chắc chắn rồi! Kinh Tử Sâm mỉm cười, ôn hòa đáp.
Ngọc Tịnh Thi thanh lịch, xinh đẹp đi bên cạnh Kinh Tử Sâm hoàn toàn bị những người khác ngó lơ, chẳng khác gì bóng đèn.
Tất cả sự chú ý của cô ta đã bị người phụ nữ đó cướp hết rồi!
Trên cương vị phó tổng giám đốc của tập đoàn, sao cô ta có thể không bất bình được? Bực mình lắm nhưng cô ta chỉ đành giấu sự bực bội ấy trong bụng mà thôi!
Ngọc Tịnh Thi mất hết cả tâm trạng, chọn bừa một căn phòng, vừa vào phòng đã đóng cửa, ngăn tất cả mọi thứ ở bên ngoài.
“Hừ!” Cô ta quăng túi xách lên giường.
Cho dù phòng ngủ sáng sủa đến đâu, cách bài trí đặc biệt, chu đáo nhường nào thì cô ta cũng không buồn ngắm nhìn.
Bởi vì Ngọc Tịnh Thi đang giận tím người.
Đáng lẽ đây sẽ là chuyến đi chỉ có hai người mới phải, vậy mà anh lại dẫn con đi cùng!
Thậm chí cô ta còn không có cơ hội khuyên anh đừng dẫn chúng theo. Đến tận khi máy bay tư nhân bay đến Thái Bình Dương, bọn trẻ ngủ dậy đi ra, gọi anh là “ba” thì cô ta mới biết!
Dọc đường, tâm trạng của Ngọc Tịnh Thi khó chịu như nuốt phải ruồi vậy.
Đi đến trước tủ rượu, cô ta lấy một chai rượu Vodka và một chiếc ly đế cao ra, thành thạo rót đầy rượu rồi ngẩng đầu tu ừng ực.
Mặt cô ta nhăn rúm lại. So với sự khó chịu ở dạ dày thì trong lòng cô ta càng khó chịu hơn nữa!
Có bọn trẻ ở đây, Ngọc Tịnh Thi không còn mong chờ gì về hành trình kế tiếp nữa.
Thành phố Ninh Hải, vịnh Minh Hà, vầng trăng sáng treo trên cây.
Trong căn phòng treo biển “Nhan Khả”, Lê Mạn Nhu đã lên giường, không bật đèn.
Ánh trăng ngoài kia xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cho cái bát sứ trên bàn trà nhỏ. Không còn một hạt cơm nào trong bát cả.
Cô nằm ngửa, chìm vào giấc ngủ say, nhưng cảm giác đau rát trên má vẫn hết sức rõ ràng. Cô đi vào giấc mộng.
“Cảm ơn chị” Năm ấy cô mới có năm tuổi, nhận lấy rồi đâm ống hút mà không chút cảnh giác nào. Cô hào hứng hút vài ngụm: “Ngon quá!”
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất