“Ba sinh bệnh phải nhập viện rồi, chị vừa nhận được điện thoại của mẹ. Chị gái xinh đẹp mang vẻ mặt lo lắng: “Em có muốn tới bệnh viện trước không? Ba rất muốn gặp em. 

“Ba ư?” Cô ngạc nhiên trợn tròn mắt, cực kỳ sốt ruột: “Tại sao ba lại sinh bệnh? Có nghiêm trọng không?” 

“Em tới đó xem thử thì sẽ biết thôi.” Chị gái tiện tay vẫy lại một chiếc xe cho cô: “Đến bệnh viện tài xế sẽ nhắc em xuống xe, mẹ sẽ ở cổng chờ em” 

Cửa ô tô mở ra, cô lớ ngớ bị đẩy lên xe. 

“Chị ơi..” Không đợi cô kịp hỏi thêm điều gì, xe đã lăn bánh chạy về phía trước. 

Trong giấc mơ, ánh nắng ngày hôm đó vẫn rực rỡ như cũ, chiếu lên người khiến người ta mê muội, giống hệt như trong ký ức của cô... 

Cô ngồi ở ghế sau xe, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi rã rời, đồ uống trong tay rơi xuống sàn xe. 

Khi cô tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối. 

Mà cô... vẫn còn ở trong xe. 

Chiếc ô tô lắc lư chạy về phía trước. 

Nhờ ánh trăng, cô thấy rõ cảnh sắc bên ngoài cửa sổ. Xe lung lay di chuyển trên một con đường nhỏ trên núi, hai bên là bụi cỏ lau cao cao, nơi đây là ở đâu? “Chú ơi, dừng xe, cháu muốn quay về” 

“Chú ơi, chú đi sai đường rồi, cháu phải tới bệnh viện, ba cháu ngã bệnh!” 

“Chú ơi, dừng xe lại đi, dừng xe..” 

Trong giấc mơ, cô mới chỉ có năm tuổi, dù có hô hoán thế nào thì cũng bất lực. 

Người tài xế kia giống như câm điếc, một mực cầm tay lái đạp chân ga, không có chút phản ứng nào. 

Trong vịnh Minh Hà, trên chiếc giường nào đó. 

Trán Lê Mạn Nhu đổ đầy mồ hôi, cả người cô như bị trói lại, giãy dụa thế nào cũng không thoát khỏi giấc mơ được. 

“Dừng xe, dừng xe..” Cô bất lực hô, ngập tràn tuyệt vọng. 

Lê Mạn Nhu đột ngột mở mắt ra, há hốc miệng thở hổn hển. 

Chẳng rõ đây là lần thứ bao nhiêu cô bừng tỉnh từ trong mơ như thế này rồi. 

Cô đã quen, không cầm điện thoại lên xem giờ, cũng chẳng lau đi mồ hôi trên trán. 

Sau khi nhắm mắt một lần nữa, những ký ức ở sâu trong đầu cô lần lượt chiếu lại. 

Sáng sớm hôm sau. 

Sau khi rời giường, tâm trạng của Kinh Tố Ngọc vẫn bết bát như cũ, sắc mặt khó coi. 

Lạc Vân ở bên cạnh hầu hạ bà ta, khuyên nhủ: “Bà chủ, dù sao cô ta cũng là người cậu chủ Kinh quan tâm, dù bà chủ có tức giận thế nào thì hôm nay cũng đừng ra tay đánh cô ta nữa? 

“Cô ta đáng đời” Kinh Tế Ngọc ngồi trước bàn trang điểm, đeo mặt nạ lên. 

Lạc Vân giúp bà ta chải đầu: “” 

Khi cửa phòng mở ra, Lê Mạn Nhu với gương mặt hơi sưng lên, phải dùng son phấn trang điểm che bớt đi xuất hiện trước mắt hai người. 

Chẳng biết cô đã đứng ở trước cửa bao nhiêu lâu rồi. 

Lạc Vân không dám gọi cô là cô chủ trước mặt bà chủ, thậm chí còn không dám ân cần hỏi thăm cô, chỉ đứng im bên cạnh. 

Lúc Kinh Tế Ngọc nhìn thấy Lê Mạn Nhu, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo hơn vài phần. 

Bà ta bước ngang qua người Lê Mạn Nhu, không buồn nhìn cô mà đi thẳng đến cầu thang. 

“Bà Kinh” Lê Mạn Nhu xoay người đuổi theo. 

Lạc Vân cũng đi theo, mọi người cùng nhau xuống tầng. 

“Bà Kinh, xin hãy cho tôi ba phút để giải thích. Lê Mạn Nhu bước theo bà ta tới trước ghế sofa. 

Kinh Tế Ngọc ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ an nhàn thoải mái sửa sang lại găng tay trắng: “Không cần.” Giọng điệu muốn lạnh lùng bao nhiêu thì có bấy nhiêu: “Lời giải thích ngày hôm nay của cô chẳng qua nhờ cả đêm qua suy nghĩ che đậy mà thôi” 

“Tại sao bà lại không chịu tin tưởng người khác?” Cô nhẹ giọng nói, không hề oán trách mà trái lại tràn đầy kiên nhẫn: “Vết thương ở trên người bà, tại sao lại không chịu cứu 

eyJpdiI6IjVXZlRvVGduM1JTSjJ4emVrWUdOcFE9PSIsInZhbHVlIjoibmVDRFFDZjl4MGlzZE40SDlCWTd4ajNDMUJCR2h3K1NkQzJSQUUzWW1Lcm1NSDJrdWNtbmx3eHlibUxHWDViZkFqb0FOU0hJS1VKMjFLMmJKR21NaitGSk9zK2R1ZFVESzVnR0d1TjBJOURlZ2xiM25iVitIb20zS2FpQkY3R1ZXelRIbUVxU2R2YmJoM0dXQzBJeFYydk1FeFFmQUh6cGh3TjkzS1VpQ3U4R3hsXC9PeDk0OVhacUFma1VEcWYyRkxJNTFaeEFIbFwvNDRUMm1jNDcySDJ3PT0iLCJtYWMiOiIzNjdkZDc1MDBiNWE5ODk2YTI4YTNkY2E1YWU5NjRlNjU1YzkxZjFiNTgzZGI3NjgzMTA2Mzc4OTJjMjQ4MjBlIn0=
eyJpdiI6IlgxYmRlcTBoMjhqcDdNdngrRTBYY0E9PSIsInZhbHVlIjoiYitoNEdVZUkzUEZoQzcwT0xEUUN4bGM0djJFdG5HT29lTTNYc1JVeE8yWFZlQlU2VUZiNmlIUVpzOVwvOEoyOFRkbFpYbEFkN2NyclRTUXVKM2tPUEY1NFg3R2pOU2hZbmNNSmFmcHNtMGJZV3lRYWlBUUNLVG82bytCM1ZYSElUdEtXVU1INTNMd1F1ZGF3b1lyMEFjcFwvTTlHU1wvWU1ib2dJTDUzclR3ZFBocGtEQWxTRlhFS2c1YTNIWlJGODlHaElOOXY5cGt5b2JUUFo5aU1nNDExT29sbmxGNFE4OElnV3NEM1Zkc29NcjBqV1VUSWo4dGF6TEJaUm1iNG1ESDRDcjNmUEtJUG9vZlFWR295dWZidFYzdmladDI2TmFXR3VGYUpRNVk3NHU5eTJieWdYbmQ3YUdqcXlNZ3RxdVVqWFQxXC9yRjcwOXNQMkFVSFdsRk5NWFJ5ZDRoN2xyT3pwZnhreFNFQ3M5RUJuY2Zjc2hmK0tnOEhKTDBCcjFrZ0pOMndNWFMyUHNPeXdwNDhaaFArSUZ0SWExVDA3T3BRenBDd05idHJWM2c3YjZ3dzh3b3BvdnJpajhIU2dkNWkiLCJtYWMiOiJlZWUyODM0YzVmZDE4NDAwYmYxY2UxMDUzODU5NWFiMzFhNWU0NDJiMjY3ZTlhOTcyZjBjMDVmYzQzNDZjYjJmIn0=

Lê Mạn Nhu sưng đỏ mặt, không kiêu ngạo không tự ti giải thích: “Tôi chính là Nhan Khả, là sư phụ của Thẩm Tư Trung, đây là hòm thư của tôi.” Dứt lời, cô lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt bà ta.

Ads
';
Advertisement
x