“Trên bách khoa wikipedia cũng ghi địa chỉ hòm thư này, đã được cơ quan chức năng xác nhận, tất cả ở đây đều là thư mời được gửi đến tôi bởi những nhân vật hàng đầu trong giới y học, cuối cùng còn có con dấu nữa. Bởi vì lý do cá nhân nên tôi không tham gia chương trình, bà có thể đọc thử một lá thư, đây đều là chứng cứ chứng minh thân phận của tôi.” 

Kinh Tế Ngọc quay mặt đi, không thèm xem điện thoại của cô. 

Lạc Vân vội vàng nhận lấy điện thoại, giơ ra trước mặt bà chủ: “Bà chủ.” Chính cô ta cũng xem qua: “Đúng thật là bác sĩ Nhan 

Trong mắt Kinh Tế Ngọc lóe lên điều gì đó, nhưng bà ta nhanh chóng ổn định lại tâm trạng, mắt sắc lạnh lùng liếc qua màn hình. 

Không ai đoán được trong lòng bà ta đang suy nghĩ gì, bởi vì nét mặt ấy không thay đổi chút nào. 

“Trạng thái làn da của bà không thể kéo dài thêm nữa. Lê Mạn Nhu ăn ngay nói thật: “Tôi không lừa bà, nếu kéo dài thêm nửa năm nữa thì quá trình điều trị sẽ phức tạp hơn rất nhiều, nhưng hiện giờ thì tôi hoàn toàn chắc chắn mình có thể chữa khỏi cho bà. 

Là một người phụ nữ bị bỏng nhiều năm, là một người phụ nữ luôn mơ ước được nhảy múa, vì con trai mà bà đã từ bỏ việc tự sát, vậy tại sao lại không muốn hồi phục? 

Nhưng Kinh Tế Ngọc không thích Lê Mạn Nhu, thậm chí rất ghét cô. 

Nếu không có cô, Kinh Tử Sâm đã cưới Ngọc Tịnh Thi rồi. 

Trong đầu bà ta chợt nảy ra một suy nghĩ, bà ta muốn nhân cơ hội để tra tấn con nhóc quê mùa này, tra tấn cô ta đi! 

Thế là Kinh Tế Ngọc giơ tay ngăn lại Lạc Vân đang cầm điện thoại giơ ra trước mặt mình, hừ khẽ một tiếng rồi đứng lên, ánh mắt lãnh đạm lướt qua cô: “Cô biết trên đời này tôi ghét nhất cái gì không?” 

“.” Lê Mạn Nhu không dám tùy tiện trả lời. 

Chỉ thấy sự lạnh lùng trong mắt Kinh Tế Ngọc càng sâu hơn: “Lừa dối. Tôi ghét nhất là dối trá” 

Lê Mạn Nhu biết ba của Kinh Tử Sâm từng vượt quá giới hạn, đó là sự lừa dối lớn nhất đối với bà ta. 

“Nhưng cô lại đùa bỡn xoay tôi mòng mòng” Kinh Tế Ngọc bước từng bước về phía trước, khi tới gần sát Lê Mạn Nhu mới dừng lại: “Cô nói xem, tôi có nên tức giận hay 

không?” 

“Rất xin lỗi.” Lê Mạn Nhu thành khẩn nói lời xin lỗi, tâm tình phức tạp. 

Kinh Tế Ngọc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ trước mắt mình, giật mình, thừa nhận con nhóc này xinh đẹp giống như hoa sen mới nở. 

Có điều những người phụ nữ như thế này thông thường đều có tâm tư rất sâu. 

“Cô không cần phải nói lời xin lỗi gì cả. Kinh Tế Ngọc bỗng nhiên cao giọng nói: “Tôi có thể chấp nhận điều trị, nhưng cô phải đồng ý với yêu cầu của tôi. 

“Mời bà nói” 

“Từ giờ trở đi cô phải nấu cơm.” Kinh Tố Ngọc nói: “Cô rửa bát, lau nhà. Những việc mà bảo mẫu nhà chúng tôi làm thì cô đều phải làm” 

Đây là yêu cầu vớ vẩn gì vậy? Lê Mạn Nhu chợt cảm thấy hoảng hốt, bà ta định làm khó dễ cô hay sao? 

“Thời gian còn lại cô hãy nghiên cứu thuốc. Kinh Tố Ngọc gắn từng chữ một: “Nói tóm lại, tôi không muốn cô dừng lại, không muốn cô trải qua những ngày tháng an nhàn sung sướng” 

Ngay cả Lạc Vân cũng lấy làm kinh hãi. 

“Còn nữa, nếu cô dám nói cho Kinh Tử Sâm biết, tôi sẽ đối phó với con của cô, khiến cô cút ra khỏi cái nhà này nhanh hơn. 

Lê Mạn Nhu cảm thấy bà ta rất vặn vẹo, rất đáng sợ, gần như đã đánh mất lý trí. 

“Những yêu cầu tôi vừa đặt ra cô có đáp ứng được không?” Hiện giờ Kinh Tế Ngọc muốn một đáp án chính xác. 

Lê Mạn Nhu vì Kinh Tử Sâm, vì thực hiện lời hứa của mình, bèn gật đầu: “Được. Giờ đây cô mới biết mình đã yêu Kinh Tử Sâm, muốn giúp anh hoàn thành tâm nguyện lớn nhất đời này. 

“Lạc Vân, cô nói to lên cho bên phía phòng bếp biết, từ hôm nay trở đi, một ngày ba bữa đều do cô ta nấu. Kinh Tế Ngọc ngồi xuống ghế sofa: “Muốn làm con dâu nhà họ Kinh thì nhất định phải biết làm mọi thứ. Nhà họ Kinh chúng tôi không cần bình hoa. 

“Tôi đi nấu bữa sáng.” Lê Mạn Nhu đi tới phòng bếp, trong lòng cô chỉ có duy nhất một niềm tin, đó là chữa khỏi cho Kinh Tế Ngọc. 

Không biết Kinh Tố Ngọc thích ăn cái gì. Cô thấy trong bếp có cà chua, bèn định nấu một bát mì cho bà ta. 

eyJpdiI6IlwvVFRQaHd5dVwvbmhHVllqQklDVkdiZz09IiwidmFsdWUiOiJqUkdkS3Nocnp2RlhDaWg4XC9JcW5kVTU2QWtkUmdHQU9HWTc1VEo5dTRmRTQ4VE56YzRpZGFNOUo1WVhIRnBnazNqaFBibHBobkJ0QTZ1bzh0d28zOHdxOVVOa1dBQTVKZEFlV1FSVUdhdHJYMU5CUEMxc3FuTWxvNXBFVnNienlyZ0U3eTh0VTlDZ3lKSko0dFhJVzB4SDc2TGRLdDJnWUpmVlJuRkVcL2F3WHJ0VWsyaWYySWdiZCtFbkZQWmV0T2crbHhSdnVnQ0EyTnhvSHZFU0FGdGswRkFkSDg5OEE3cG5KQzJiWGdOOTdCUHhRXC9XbjhqSmNhYVlscjNCRSthYzVvNXFrRlgzMXM0Y3lYZHYweVdUOXB5dTN5eUc0aFhlb3IxbHRKdG44aGdSMEtyRGNrUm9YQXhDZTV1cnNYNjdSY0xSaUNMRm9cL2tYMzJDUEtydzJKS1A3YWR1eVN0Q0ZnR3lTVzlLOGw0PSIsIm1hYyI6ImYwYTU5MWVhZjY4NjQyZGU4MDg0NGNmYWEzNjBmODU5NzcwMjA3Yjk5OTZiNzJlYmZmYTc0ZmE4YzliNzc1NzUifQ==
eyJpdiI6Ijh5OGh5Zk00VXByZGJ3MWRoU04ybFE9PSIsInZhbHVlIjoicXFmV1BXK2d3bHhuUjF2VjFRUXY5cmdVUEd5cDUzMG5aMkVGcmk5b0pvZktENEhUOUtxUnByOHhvUTBOSmFORG1SSVRwOWZiOFBHTXNzZXdGNStTQjc5S04wV0FyaUtPUjBkVFhOUkdCVXlaRGdia1hsVmxRZ2o0azZ3RFZLYU1odURDc3doTUFHYTk0eVViSHdrbmZCTUU5dEh1eWhTbzh4d2Z2UTUyVXdWSjRcL0x4SzlzQzdHR0J6MmYrOVhVcW1oTUl1aEdQTTJrNUM0WkROQXNBbVBCQ2o1a3ZBcm1EMWxXZTdMaHNzVWlvcXJMUTNxemgrdUZscFAzckI4enAxcUJGc0ZtcEJJVU96K0NCbEZybDFpc3p6Tm9XNk1PN01BWjlPSmlXNzcxM0lwSzdaVitcL3V3a3YraEI1YVNldCIsIm1hYyI6IjVmZWMyYzMwYzgzZTNhOTk1MGQ2YzFjY2E2NDNlZjg2MWM1NDJjY2VkZjFmM2U3MTlmZTQ4YTE2NjJjZTM3ZTEifQ==

Thấy bát mì trên bàn, sắc mặt bà ta tối sầm lại: “Cô chơi đùa trong bếp một lúc lâu mà chỉ nấu mỗi mì sợi thôi à?”

Ads
';
Advertisement
x