“Bà nếm thử đi, mùi vị rất ổn. 

Choang. 

Lê Mạn Nhu còn chưa nói dứt lời thì Kinh Tế Ngọc đã bưng bát mì lên, ném thẳng xuống sàn đá cẩm thạch. 

Lạc Vân và Lê Mạn Nhu giật nảy mình. 

Mặt đất một mảnh hỗn độn, bát vỡ thành vô số mảnh vụn, nước mì bắn tung tóe lên người Lê Mạn Nhu. 

Cô đau đến mức trái tim thắt lại. 

“Dọn dẹp sạch sẽ cho tôi.” Kinh Tố Ngọc liếc cô bằng nửa con mắt: “Nấu lại.” Sau đó bà ta đi ra phòng khách. 

Lạc Vân lo lắng nhìn Lê Mạn Nhu, cuối cùng đành đuổi theo Kinh Tế Ngọc. 

Nhìn cảnh tượng bừa bộn trong phòng ăn, nước mì màu đỏ còn đang chảy lan ra, Lê Mạn Nhu đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi. 

Nhưng cô vẫn tự động viên mình. 

Nấu lại thì nấu lại thôi. 

Thế là cô thu dọn sạch sẽ sàn nhà rồi quay về phòng bếp làm sandwich, đây là món ăn trước đây bọn trẻ thích nhất. 

Lê Mạn Nhu tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của mình, mặc kệ Kinh Tố Ngọc cố ý làm khó dễ cô ra sao. 

Khi cô nấu xong, mời bà ta nếm thử, Kinh Tố Ngọc tiến vào phòng ăn một lần nữa. 

Bà ta xoay người ngửi mùi, nhíu mày rồi lập tức ném sandwich vào thùng rác: “Hương vị không đúng, cô đang lừa trẻ con đấy à?” 

Sau đó ánh mắt lạnh lùng của bà ta nhìn chằm chằm vào Lê Mạn Nhu: “Nếu cô không làm được thì cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cô lần nữa 

Trước khi Kinh Tử Sâm quay trở về, Lê Mạn Nhu sẽ không đi. 

Cô đã đồng ý với anh, nhất định sẽ chữa khỏi cho mẹ anh. 

“Để tôi làm lại. Giọng điệu của Lê Mạn Nhu vẫn bình tĩnh: “Bà thích ăn món gì? Xin hãy nói cho tôi biết” 

“Hiện giờ tôi không muốn ăn gì hết, trong lòng rất buồn bực. Bà ta yếu ớt phun ra mấy chữ: “Nếu cô có thể thành công nắm bắt được vị giác của tôi thì coi như thành công” 

Nói xong, bà ta lại rời đi. 

Lê Mạn Nhu đứng trước bàn ăn khoảng hai phút, phải làm thế nào để ủ ấm cho một cục đá đây? 

Bà ta đã hạ quyết tâm không thích cô, dù cô có làm gì đi nữa thì Kinh Tố Ngọc cũng sẽ không thích cô. 

Lê Mạn Nhu xoay người tiến vào phòng bếp, lại bắt đầu một vòng bận rộn mới... 

Tối hôm qua không nghỉ ngơi đầy đủ nên hôm nay Lê Mạn Nhu hơi mệt. 

Trong phòng khách rộng rãi. 

Lạc Vân dìu Kinh Tế Ngọc ngồi xuống ghế sofa, không nhịn được thấp giọng khuyên nhủ: “Bà chủ, bà đừng tức giận mà hại đến sức khỏe... 

“Cô yên tâm, tôi sẽ không đâu. Bà ta cực kỳ buồn bực, gục mặt xuống: “Tôi chỉ trút giận lên cô ta thôi. Tôi đã nói với cô ta rất nhiều lần rồi, vị trí mợ chủ Kinh là của Tịnh Thi chính cô ta không chịu từ bỏ.” 

“Cô ấy là Nhan Khả. Lạc Vân nói: “Bà chủ để cô ấy nghiên cứu thuốc cho mình đi, đừng làm hại tới cơ thể của mình. 

“Cô ta có thời gian để nghiên cứu thuốc, cô yên tâm” Kinh Tế Ngọc muốn bắt bí Lê Mạn Nhu đến sít sao. 

Khi Lê Mạn Nhu nấu xong cháo tổ yến rồi bưng ra, Lạc Vân nói với cô rằng bà chủ đã lên tầng nghỉ ngơi. 

“.” Lê Mạn Nhu cầm bát cháo, thất thần trong chốc lát. 

“Mợ chủ, cô không sao chứ?” Lạc Vân đau lòng thay cho cô: “Cô tranh thủ lúc bà chủ chưa xuống tầng, đi ăn sáng đi, chắc bà chủ sẽ không ăn đâu. 

“Tôi không ăn. Khóe môi Lê Mạn Nhu khẽ nhếch lên: “Tôi giữ ấm cháo, lúc nào bà ấy tỉnh lại thì cô nhớ nhắc bà ấy ăn. Nổi giận với tôi cũng được nhưng đừng ngược đãi dạ dày của mình. 

Lạc Vân từng thấy cô xoay người tiến vào phòng bếp, thấy cô bận rộn... 

Sau khi lên tầng, Lê Mạn Nhu bước tới phòng ngủ của Kinh Tử Sâm, tìm được dịch dinh dưỡng và kim tiên trong ngăn kéo. 

Cô thành thạo tiêm tĩnh mạch một mũi cho mình, sau đó tới phòng nghiên cứu dược phẩm. 

Bây giờ còn cách thời gian nấu cơm trưa một khoảng thời gian, cô nhất định phải nghiên cứu ra loại thuốc tốt hơn. 

Trong lúc dấn thân vào nghiên cứu, cô quên hết tất cả mọi việc xung quanh, hết sức chăm chú. 

Chỉ trong hai tiếng đồng hồ, Lê Mạn Nhu thí nghiệm thành công, nghiên cứu ra một loại thuốc thích hợp điều trị da mặt. Cuối cùng cô cũng có thể nở nụ cười vui mừng. 

Cô quên phắt luôn việc Kinh Tố Ngọc đã đối xử với mình như thế nào, cầm chai thuốc phấn chấn đi xuống tầng. 

Nghe được tiếng bước chân bình bịch, Kinh Tế Ngọc ngồi trên ghế sofa ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lùng rơi vào người Lê Mạn Nhu giống như một con dao muốn chọc xuyên qua người cô. 

eyJpdiI6ImpqYzlTN01PWjRaakFvWU1hdWU0dmc9PSIsInZhbHVlIjoiWmpualwvdHJMWVlQXC9SYThmTGxnZ1VjMHlET0tVS2g2SGRiSlphVzloMWkrYVUwcnpIWU91Wk5SbUxCQlNBbVZSa0k5bjVtaGNSY3Y4R2RrcExlR0RpYkgzZzM3QlFRbFN3K0ZXZ3RsblJUWWxpb2VBTk16QnhHeldOSWdRSXBubzFGZzdcL2ZoNEdhRlN5bFFQVUpDOXc5Mzh1a0RLMHJXMXNuNTMyMzRhUG9hWlA5aDlsMm9UZHM0M1FpTktwVTRsc29yQjJcL1VYTUprNzRsdmZUMW1rVHRGWTFEVkVKVStMdTIzQ2VPamlpSFI3cGJPWWVieDljY2YzemE5RW9vU2d6RjRTN1djY2pOYVFJcFZJakRCRXVxM3BHNlRzK2RVQXRXSDJJRnd4U2RwWEJzbUtIYUh2Snd4eTlvQzA1U3RzdkVoWWE3NW1ueHFIc2tKQ3d4XC9taSsyMW9tSGhpaTdTeDlsYlpQQ0lQdDZzXC9nSnBpemJZQmZORkZ3anlnTXlzWG1tXC90V3Q1VDlGYVdTSWYzNWZIRHc9PSIsIm1hYyI6IjJjMmIwYmEyMDMxYTQ0YzM3YmE4MjBiMTg4NDY1NDUwODE2YTliY2JlODMwOTcwZWYyYzViZDI1YmQwZDgzNDYifQ==
eyJpdiI6IklqTnJTZ1VZSGN5blJ4UEJlNjhJSHc9PSIsInZhbHVlIjoiSE5Cdk54akJIU3RwUEFNWWRXakxGUllqU3lsQzlFbVFqOFdEbXBsWnY0TERjZ2JzUUhQeEFEWWFqcTN5eFNmNzF6d1F1dnBXSTNKbXZoU25tazZpNEhqWUZYY1lVa0RvSlJLUkRoSGZvVzJUZGZlMEU3enNFY29vWXlDXC9Hd3N6YUJlRVNpa25zSWJIQUo1eUZGd01pc1VNWUVVQm1VSzRIXC8wejRrdlFoMk9VT1BDUlY1ZDlCWWNFR2E3cTJkUFBEQ0NBS1RpZDQ3VVJUMktTdHZ3Q2k0ayswdG5kelwvSW4xZGxwQXEzYklHOXZ1Q2R4dExSK1dWbUtkRkQyQ0l3K1pxXC9OXC9XWDF1Z256TTRuVCt6QUNSMDIweDUwR2NrK1QwaXRTV3ZlbGVYQkdpMmhIVm1venVMcWNNMzFxNlBCTUIwMU4yTVBVRXFEdnBBeEVcL1pCUGtHR3FnaGU5QjJOUUlwYjFTTEpFQ2hsS2dDWGZ6WjZvOVc2bldvbXRFZjJcL3llcG9GcUhicGNwOWpnK3FmaHBZM0ZCWGkzWkNVdEZKMVArR3FcLzJGRkpZPSIsIm1hYyI6IjlhMTM4ZGZmNzRmN2U4OTZmZjBmZDlkMDMwMmU0MGYzNjZkYmQ5OWI4YWZlMzNmMWI5ZThmMjE3MzMxYmMyNGQifQ==

Lê Mạn Nhu đảo mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, đã mười một giờ rưỡi rồi!

Ads
';
Advertisement
x