Lê Mạn Nhu vội vàng túm lấy tay Lạc Vân, nhét lọ thuốc vào trong tay cô ta: “Bôi cái này lên mặt bà chủ, chỉ một lớp mỏng thôi, cảm ơn. Dặn dò xong, cô chạy tới phòng bếp. 

Lạc Vân: “” 

Kinh Tế Ngọc nhìn bóng lưng đối phương biến mất ở cửa ra vào, phòng khách rơi vào yên lặng. 

Lạc Vân xoay người, ngồi xuống trước mặt Kinh Tố Ngọc: “Bà chủ, tôi giúp bà chủ bôi nhé?” 

Bà ta không nói lời nào, Lạc Vân coi như bà ta đã chấp nhận. 

“Bà chủ, cho dù bà có giận cô ấy thì cũng không thể tra tấn bản thân được. Lạc Vân mở nắp lọ ra. 

Trong phòng bếp, Lê Mạn Nhu dùng tốc độ nhanh nhất để nấu cơm, sau đó chuẩn bị thức ăn. 

Cô đã làm mẹ đơn thân sáu năm trời, công việc bếp núc căn bản không có gì to tát. 

Kinh Tế Ngọc giày vò cho tới tận trưa, cháo cũng không ăn, chắc chắn bà ta rất đói bụng. 

Vì vậy cơm trưa không sợ bà ta không chịu ăn, cứ nấu tiếp là được. 

Trong phòng khách trang trí xa hoa, Lạc Vân giúp Kinh Tế Ngọc bôi thuốc sau đó nhẹ nhàng đeo mặt nạ nửa mặt lên cho bà ta. 

“Bà chủ, bà cảm thấy thế nào rồi?” Lạc Vân hỏi thăm: “Có phải cảm thấy hơi mát lạnh không?” 

“Ừm! Kinh Tố Ngọc cúi mặt xuống. 

“Bà chủ, tối hôm qua tôi thấy mười một giờ mà cô ấy vẫn còn ở trong phòng nghiên cứu, ngay cả bữa tối cũng chưa ăn.” Lạc Vân đau lòng, cố ý nói cho Kinh Tế Ngọc nghe: “Bữa sáng bị bà giày vò như vậy, cô ấy cũng chưa ăn gì đâu” 

Kinh Tế Ngọc nghe vậy thì sắc mặt chợt sa sầm hơn: “Cô còn quá trẻ, nhìn người không chính xác. 

“Nhưng thưa bà chủ.” Giọng điệu của Lạc Vân nhỏ nhẹ: “Nếu cô ấy là giả mạo thì sao có thể ở trong phòng nghiên cứu lâu như vậy được chứ? Cô ấy còn chuyên nghiệp hơn 

bác sĩ Thẩm, hòm thư kia chính là bằng chứng. 

“Tôi không nói cô ta là giả mạo” Kinh Tố Ngọc suy nghĩ kỹ càng: “Một người phụ nữ giấu tài như vậy, lại mang thai hai đứa trẻ rồi tiếp cận con trai của tôi, mục đích của cô ta chắc chắn không đơn giản. Tôi nghi ngờ cô ta đã bày ra âm mưu từ bảy năm trước rồi. 

Con ngươi của Lạc Vân hơi co lại: “..Cô ta không dám nói nhiều thêm, mợ chủ đáng sợ như vậy ư? 

11:55. 

Lê Mạn Nhu đeo tạp dề hoa xuất hiện ở phòng khách: “Bà chủ, cơm trưa đã nấu xong rồi, mời bà dùng bữa.” 

Kinh Tế Ngọc cố ý nhìn lên đồng hồ treo tường, trong lòng thầm giật mình, nhanh như vậy sao? 

Lạc Vân đứng dậy theo bà ta, đi về phía phòng ăn. 

Sắc mặt Kinh Tế Ngọc vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng thờ ơ, mang theo vẻ uy nghiêm và xa cách. 

Lê Mạn Nhu cũng không căng thẳng, cô bình tĩnh như nước. 

Chút quấy nhiễu nho nhỏ ấy thì tính là gì? Sao bằng được nỗi vất vả một mình nuôi con sáu năm trời. 

Giống hệt như Lê Mạn Nhu dự đoán, Kinh Tố Ngọc có lẽ thật sự đói bụng. Chỉ thấy bà ta ngồi xuống ghế, không hề có ý muốn đập bát. 

Bà ta đánh giá từng món ăn trên bàn. Lê Mạn Nhu quan sát sắc mặt Kinh Tế Ngọc, dùng việc này để nhìn rõ suy nghĩ của đối phương. 

Bữa cơm trưa đột xuất này không sử dụng nguyên liệu nấu ăn cao cấp gì, tất cả đều là những món sở trường hằng ngày của Lê Mạn Nhu, đủ cả sắc lẫn hương vị. 

Có sườn xào chua ngọt, thịt xiên tăm, cá kho, đậu phụ hầm thịt heo băm, măng tây quét dầu, nấm hương xào với rau cải... 

Kinh Tố Ngọc âm thầm cảm thấy kinh ngạc, trong một thời gian ngắn mà nấu được cả bàn đồ ăn này, không có chút tay nghề sẽ không thể làm được. Trong lòng bà ta lại một lần nữa bị Lê Mạn Nhu thuyết phục, nhưng bà ta sẽ không thể hiện ra. 

Nhìn những món ăn này khiến Lạc Vân cũng cảm thấy đói bụng. 

Lê Mạn Nhu thấy Kinh Tế Ngọc không có ý định đập bát thì xoay người đi xới hai bát cơm. Lạc Vân là người giúp việc thân cận, thường ngày đều ăn cơm với bà chủ. 

Một bát cơm được đặt trước mặt Kinh Tố Ngọc, bát còn lại đặt trước mặt Lạc Vân. 

“Cô cũng ngồi đi. Kinh Tố Ngọc lạnh giọng nói: “Ăn cùng luôn. 

Lê Mạn Nhu lập tức cảm thấy hoảng hốt: “Vâng thưa bà. Nơi này chỉ có cô còn đứng. 

Cô tự xới cho mình một bát cơm, ngồi xuống bên cạnh Kinh Tố Ngọc. 

Mặc kệ bầu không khí trong phòng ăn có lạnh lẽo như thế nào, Lê Mạn Nhu cũng không bị dọa sợ. 

Cô lặng lẽ ăn một bát cơm nhỏ, nếm qua hết các món, hương vị không tệ lắm. 

Đây là lần đầu tiên Kinh Tố Ngọc ăn những món thường ngày, bà ta cũng cảm thấy rất ngon, có hương vị khá đặc biệt, có điều bà ta không nói gì, sắc mặt vẫn lạnh lùng như 

cũ. 

Lạc Vân không dám khen, chỉ có thể dùng hành động chứng minh cơm rất ngon. Cô ta ăn tận ba bát. 

Trước mặt bà chủ, thậm chí cô ta còn không dám gọi hai chữ mợ chủ. 

Kinh Tế Ngọc ăn cơm xong bèn đặt đũa xuống, nhận lấy khăn mặt Lạc Vân đưa tới để lau môi. 

Bà ta nghiêm mặt nói: “Lê Mạn Nhu, tôi sẽ không bao giờ thích cô, dù cho cô có chữa khỏi cho tôi. 

À, Lê Mạn Nhu chưa từng trông cậy bà ta sẽ thích mình. 

eyJpdiI6ImhmVThaR1h5KzhDR1NvaTBhRm0yXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ilk5V2NGQlFcL1ZReVdvZTZRTk5LRjM5RE8zVHZ5RHpKUGN2ZFpOUXJcL3I1M1Y0NHd4MTVqWDBrdlc4NmczZVRZaWFGa2pqSmphUnNMWmtrU2hKNjdncngrQ1pJdDFUNmxpckZETEdySVFOeWliUGF6Q3E4eGxNa1ZvTkFYWHk2RnFreWd0OVF4aEM0SFwvWVZmYXNQaUwweURPN3dUa1p2TkFTWHZVMFdpMStcL1FUbEF6dGE0bXRMWXEzdFNzOG80NkdFaDlWbDZxT24waXdoQm9ycUpoZG5wRDh0bXRVRzlkaUhkWlMzOHRQTTV3S01BWG1HWXc4dFBvaWtPenZSXC9OblhYKzExQngxa1Y5ZW5keGNkakpCMVRiWmc4OFpHbGkyZk54Qlp1K0NLbVc4WDlYYVNhM3UwSlJSTmROdXFHck1tdFY3Z2hia2hkVTJpY0tIS2p0YjFPaENsV0U1ekpyODc1cElXUXNFZnhsS2tcL2FONzUwQ0V5Z05nd3g5S3BQNmgrTXV0clVReWt4NzM3UllrSDhMMUo0RkRsRnQyNVZFXC9jc1BtQmNQWkFPWUNjaUJoSlpcL2oydm5xZ2dxZEJYQklCUFJsbVhZdGJJK3ZmSVwvYkxzc1dkUHA1cU5CcHFjd2VkNmNlTXVlaDVsZUswc1RkZHhFeUpueEJhQU5rWVZrIiwibWFjIjoiOWE2NTU0MDMyYmFkZmQ2ZmJiMmUyMzZiZTBjNmM2YzI1OWRjNWNjODhlYWJjNjFiZDZmZWFlN2Y1MDMyMzI1YyJ9
eyJpdiI6InBhR1NcL0IzOWYrTG1ENHJTWVlBbHNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InE2NU9BOWY2Nk9WUXJOQ3Y1WTdvMEhZTXlPbVwvZjB4a2VpNGVabWl3QnlLdDBVcWhyUHU3RFQ2dUhyckFCemhMUmlUR013V3JPZ2RPQjE2OTcxVnlORFBjK0ozT3NuWkVFSk1wTmlXc3BSNldwbnN2aGVIU0w3QkFtdlwvV1duSFl1M0xSRXRjRDRRMUxkc2FOdHB2Y3V1RFFtdFg1cmdGNXpCSVNOSkdHOGlPMmZLd2dUNWxcL2dlZzNKNEZ6VTVQZzhLcXgwXC93T1dDd2M1VWpLK2NLejYxdTNkQWtOaDdzdEJIeGdTbjE0VThNQTVuWDlpT0hhMTlWVzVYMnlIeFpDejlhVzRTVytsaVBKNStvZ3dtQkpwK0UyREpyaFRNWlVjcG5NTko4S1pVcGdIOGRuNmdlb3VRWDVwbzcxZWhpaW94SmY3U2l6WjdqYUtqRkQ2c2crbVFIaDFyZGZ4SkNtWEE4XC8rb0hpTmpUbUQxbUdXRitHdE1VQVluNEdBWW1YVWw4TUJLc3M0cWdYN1VocWJSbXNhUWVKUG1tU0VkMG4rSGcrQmFlQW9zUzQxMGV4dHNLcGVCa1FBN3psTGRKQWNucWVHUmhPYm8wTDVWWmFDS3psdHFHZ2thS1FyV0tLZmp0RlFDcVRJWUpjNjZhN1NibElwNTkyUlc2dHh5SVRJS2FFVGpkeFwvc2NQM3cxMUFvdzNhZz09IiwibWFjIjoiZGIzYjY5NGI2NDU0NmNlZmU2MzYxMDVlODhmNDUwZTdmYjFiNmM2M2I2MWNkNWUwOTViNWFhZDgxZDQ4ZWNjZSJ9

 

Ads
';
Advertisement
x