“Vậy chắc mợ chủ Kinh cũng rất xinh đẹp, các người nhìn cô bé kia kìa, trông thật ngọt ngào!”
"1
Tiếng Anh của Ngọc Tịnh Thi rất tốt, cả quá trình cô ta không gặp trở ngại khi trao đổi văn hóa hai nước với mọi người, cử chỉ tao nhã khéo léo, ăn nói từ tốn, toát ra sự nữ tính thành thục hấp dẫn.
Nghe quản gia giới thiệu tỉ mỉ về tòa lâu đài, thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, Kinh Tử Sâm không khỏi nói với bọn trẻ: “Nếu mẹ các con cũng qua đây thì tốt quá, ba có thể chụp hình cho ba người ở chỗ này”
“. ” Ý cười trên mặt Ngọc Tịnh Thi cứng đờ, trong lòng lờ mờ đau nhói.
Có phải mỗi giờ mỗi phút, Kinh Tử Sâm đều nhớ tới cô!
Thành phố Ninh Hải bên bờ kia Thái Bình Dương, trong biệt thự Minh Hà tấc đất tấc vàng!
Thuốc bôi mặt giao cho Lạc Vân, sau đó Lạc Vân chịu trách nhiệm giúp bà Kinh dùng thuốc.
Lê Mạn Nhu đang rửa chén ở trong bếp, cô vừa lau nhà xong, không được sử dụng người máy quét dọn hay máy rửa bát.
Trưởng thôn một thôn nghèo khó, từng lội bùn trong ao để bẻ ngó sen, trèo đèo lội suối để trồng cây, còn tự tay làm thịt dê phát cho thôn dân từng miếng thịt, sao có thể bị chút việc nhà này làm khó?
Chẳng những cô làm toàn bộ, hơn nữa còn làm rất tốt!
Khi Kinh Tố Ngọc đến kiểm tra, trong lòng bà ta giật mình.
Sau khi Lê Mạn Nhu làm xong hết rồi đi lên lầu, vào phòng nghiên cứu, cô càng phải tiết kiệm thời gian, giúp Kinh Tử Sâm nghiên cứu ra thuốc trị đau dạ dày, còn phần lưng bị bỏng của anh...Trước khi bị Kinh Tế Ngọc đuổi đi, nhất định phải trị khỏi cho anh!
Điện thoại rung lên, Lê Mạn Nhu thu hồi suy nghĩ, cô nhìn số gọi tới, đi đến trước cửa sổ rồi bắt máy: “ Quân Hạo”
“Ra ngoài uống trà không? Lâu quá không gặp. Khi ngỏ lời mời cô, tâm trạng Trương Quân Hạo rất tốt, thậm chí cô có thể tưởng tượng lúc này anh ta đang vắt chéo hai chân, thong thả nằm trên ghế phơi nắng.
“Tôi không rảnh.” Lê Mạn Nhu mỉm cười: “Hôm nay anh không quay phim à?”
“Tôi quay xong rồi, hôm nay có hai cảnh thôi.” Giọng nói của anh ta trong trẻo êm tai, mang theo chút hùng hồn hỏi: “Dạo này chồng cô thế nào? Tôi bước vào giới giải trí, sao anh ta chẳng có chút phản ứng gì vậy? Thậm chí chuyện này không kích động được anh ta sao?”
“Quân Hạo. Lê Mạn Nhu hỏi rất chân thành: “Anh là em trai cùng ba khác mẹ với Kinh Tử Sâm à?”
“..” Đầu bên kia điện thoại im lặng.
Lê Mạn Nhu muốn giúp xoa dịu quan hệ giữa hai người họ, rõ ràng đều là người khiếm khuyết tình thân và coi trọng tình thân. Cô mãi mãi sẽ không quên ngày đó sân bay, Kinh Tử Sâm vừa nhận được điện thoại lập tức chạy tới cục cảnh sát giải quyết tình hình giúp Quân Hạo.
Cô chưa bao giờ thấy Kinh Tử Sâm vì ai mà vội vã như thế.
Một lát sau, giọng nói của Trương Quân Hạo lại lần nữa truyền đến, anh ta cười nói: “Ngay cả chuyện cũ trước đây, anh ta cũng kể cho cô nghe?”
“Tôi đoán thôi, anh ấy chưa nói”
“Vậy cũng kể đại khái, sao cô lại biết được một chuyện không hợp lẽ thường như thế chứ?”
Lê Mạn Nhu không muốn hiểu lầm giữa bọn họ càng sâu thêm: “Quân Hạo, tôi...
“Tôi có thể trả lời cô, nhưng cô phải trả lời tôi một câu hỏi, như thế mới công bằng” Trương Quân Hạo hỏi thẳng: “Anh ta dọn đến vịnh Minh Hà làm gì? Có phải mụ phù thủy Kinh Tế Ngọc kia sắp chết không?”
Hơi thở Lê Mạn Nhu hơi chậm lại, thật ra trong câu hỏi của anh ta đã chứa câu trả lời.
Trương Quân Hạo rất hận Kinh Tố Ngọc...
“Quân Hạo, hôm nào chúng ta gặp mặt một chút đi” Lê Mạn Nhu suy nghĩ muốn làm chút chuyện cho hai người họ: “Bây giờ tôi hơi bận, gặp lại sau.” Nói xong, cô kết thúc cuộc gọi.
Rất lâu sau, tâm trạng vẫn chưa hồi phục....
Lê Mạn Nhu cũng không biết mình bị làm sao, tại sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này? Dường như chưa hề muốn biết hậu quả.
Lúc này, một chiếc Lincoln xa hoa dừng ở trước biệt thự vịnh Phỉ Thúy uy nghiêm và hùng vĩ.
Tài xế mặc quần áo chỉnh tề lịch sự mở cửa xe ra.
Quản gia Thẩm cũng đứng bên cửa xe, đang chào đón người sắp xuống xe: “Chào bà chủ”
Kinh Tế Ngọc thả một chân xuống, tay mang bao tay nhẹ nhàng khoác lên khuỷu tay đang vươn ra của quản gia Thẩm, bà ta xuống xe.
Trong lòng bà ta không kiêng dè chút nào, khóe môi rướn lên nụ cười yếu ớt, Kinh Tử Sâm đi vắng, Lê Mạn Nhu không có ở đây.
Kinh Tế Ngọc bước tới chỗ ghế sopha, hoàn toàn lạnh lùng kiêu ngạo như trước kia, mười mấy người ở trong phòng khách yên lặng đến nỗi chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân lạnh lẽo của bà ta.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất