Thím Chu pha trà Bá Tước: “Mời bà chủ uống trà” Đồng thời, bà ấy ngồi xổm xuống cẩn thận rót một tách trà cho bà ta.
Có một loại cảm giác như Thái hậu giá lâm.
Trong lòng tất cả mọi người đều nảy sinh nghi ngờ, không ai dám lên tiếng hỏi mục đích chuyến đi này của bà ta là gì, thậm chí không dám thở mạnh.
“Mợ chủ các người đang ở vịnh Minh Hà của tôi, các người biết chuyện này chứ?” Kinh Tế Ngọc hỏi với giọng điệu bình thường, ánh mắt nhìn thoáng qua trên mặt mọi người một vòng.
Mọi người hình như đều không biết, nhưng Thẩm quản gia lại biết.
Kinh Tế Ngọc nhấp một ngụm trà, bà ta đặt tách trà xuống, đứng lên: “Là như vậy, cô ta thật ra là bác sĩ đang nghiên cứu thuốc trị bỏng cho tôi, hôm nay tôi đến đây là giúp cô ta thu dọn đồ đạc.
Nghe xong, mọi người đồng loạt nhìn về phía bà ta.
Bà ta còn nói: “Cô ta ở lại chỗ đó của tôi cũng không phải một hai ngày, có thể là ba tháng hoặc năm tháng, cho nên phiền quản gia Thẩm giúp tôi đóng gói tất cả đồ đạc, hôm nay tôi muốn đưa về vịnh Minh Hà”
Trên mặt quản gia Thẩm duy trì nụ cười ôn hòa: “Dạ được, bà chủ”
“Tôi cũng lên” Kinh Tế Ngọc nói: “Lên chung với các người. Bà ta không thể để bỏ sót bất cứ đồ đạc nào của Lê Mạn Nhu.
Quản gia Thẩm dẫn theo đám người giúp việc lên lầu, bà ta cũng đi theo.
Khi Kinh Tế Ngọc phát hiện trong phòng thay đồ đều là quần áo phụ nữ xinh đẹp, lòng độ kỵ trong mắt bà ta cháy hừng hực!
Mỗi một món đều là nhãn hiệu cao cấp, ước tính có giá trị hàng mấy trăm triệu!
“Bà chủ, những thứ này đều do cậu Kinh đặc biệt chuẩn bị cho mợ chủ!” Quản gia Thẩm nhỏ giọng báo cáo: “Mang đi toàn bộ như vậy, cô ấy cũng không thể mặc hết, có phải nên mang theo bảy tám bộ thôi không?”
"
“Không” Bà ta dời mắt nhìn về phía quản gia Thẩm, cất giọng âm u: “Mang đi hết.
“.” Quản gia Thẩm hơi khó xử, tốn nhiều công sức nha!
Kinh Tố Ngọc nhẹ nhàng giải thích: “Sau này khi tham gia hoạt động gì đó, cô ta cũng có thể lựa chọn, vừa khéo bên chỗ tôi có bốn phòng thay đồ dư sức chứa những thứ này.”
“Vâng” Quản gia Thẩm chỉ có thể thông báo cho người giúp việc làm theo.
Bên này bảy tám người giúp việc cố gắng hết sức đóng gói quần áo.
Quản gia Thẩm theo Kinh Tế Ngọc vào phòng ngủ chính.
Lúc Kinh Tế Ngọc nhìn thấy chiếc giường mềm mại rộng lớn trước mặt, nghĩ tới cảnh tượng người phụ nữ kia mây mưa với con trai mình ở trên này, trái tim Kinh Tế Ngọc không thoải mái!
Rõ ràng vị trí này là của Tịnh Thi!
Bà ta không thể bộc lộ cảm xúc ở trước mặt quản gia Thẩm, nhìn xung quanh một vòng, sau đó bước lên mấy bước mở ngăn kéo ra, thấy bên trong đều là đồ nữ, hộp trang sức, đồ trang điểm, túi xách.
“Lấy một cái túi lại đây” Bà ta dặn dò.
Quản gia Thẩm vội vàng mở một cái túi ra, bà ta tự tay cầm hết những thứ này bỏ vào trong túi, giống như đang bỏ rác.
Quản gia Thẩm bắt đầu nghi ngờ, đây không phải đơn giản là dọn nhà, rõ ràng là đang tịch thu tài sản!
Nhưng mà anh ta không thể làm trái, chỉ có thể tiếp tục quan sát!
Khi Kinh Tố Ngọc nhìn thấy một hợp đồng thỏa thuận khác trong ngăn kéo, bà ta cầm lên đọc nhanh như gió!
Thấy được chữ ba nghìn tỷ chói mắt!
Trên hợp đồng thỏa thuận viết rất rõ ràng - Chỉ cần Lê Mạn Nhu chữa khỏi vết thương trên người bà ta, Kinh Đinh sẽ cho cô ba nghìn tỷ!
Kinh Tế Ngọc nhìn chữ ký người phụ nữ ở dưới cuối, trong mắt thoáng qua tia lạnh lẽo.
Làm vậy là lường gạt!
Từ đó có thể thấy Lê Mạn Nhu đáng sợ bao nhiêu, cũng nhìn ra bà ta ở trong lòng Kinh Tử Sâm quan trọng bao nhiêu....
Vì thế, giờ phút này trong lòng Kinh Tế Ngọc vô cùng phức tạp.
Bà ta thong thả cất kỹ hợp đồng thỏa thuận, quyết không cho Lê Mạn Nhu bước vào vịnh Phỉ Thúy nửa bước!
New York, nước Mỹ.
Bầu trời ngày hè xanh thẳm, sáng rực như thủy tinh chiếu xuống.
Trong trang viên lâu đài nổi tiếng nhất, một cuộc đua ngựa chỉ dành cho xã hội thượng lưu đang được tổ chức....
Có vệ sĩ ngồi chung với Minh Triết và Bảo Ngọc trên lưng ngựa, còn có một số đứa bé bằng tuổi khác, mọi người đều trao đổi bằng tiếng anh.
Bọn nhỏ chơi rất vui vẻ, cũng kết giao được nhiều bạn mới, từng đứa rất có phong cách.
Kinh Tử Sâm ngồi ở trong phòng nghỉ ngăn cách bởi vách tường pha lê, ánh mắt anh luôn dõi theo hai đứa nhỏ chưa từng rời đi, trong con ngươi thâm thúy lộ ra tình thương của ba, giờ phút này anh hơi nhớ mẹ bọn trẻ.
Sống đến ba mươi tám tuổi, anh chưa bao giờ nhớ một người như thế.
Ngọc Tịnh Thi ngồi ở bên cạnh anh, thi thoảng ánh mắt dừng lại trên người anh. Cho dù anh đối xử khách sáo, xa cách với cô ta, nhưng chỉ cần có thể làm bạn với anh ở khoảng cách gần như vậy, cô ta cũng cảm thấy bớt đau lòng một chút.
Điện thoại trong tay Kinh Tử Sâm đột nhiên vang lên, tiếng chuông phá vỡ phần yên tĩnh tốt đẹp.
Kinh Tử Sâm đứng cạnh bể bơi nhận điện thoại: “Alo, quản gia Thẩm. Một tay anh đút túi quần, dáng người cao lớn.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất