Chương 18 

Sáng chủ nhật Chu Hiểu Ninh tỉnh dậy trong tình trạng váng đầu vì đêm quá lỡ sayvquá chén. Cô nhìn lên đồng hồ lật đật xuống giường làm vệ sinh cá nhân rồi qua bên kia gõ cửa phòng Hiểu Thâm. Thằng bé cũng đã dậy từ sớm để chuẩn bị quần áo hành lý. 

Hiểu Ninh chở em trai mình ra sân bay. Trước khi vào cổng kiểm tra an ninh, Hiểu Thâm bước lại gần ôm cô một cái. 

"Em về nhà nghỉ hè chơi vui nhé. 

"Khi nào em chán thì sẽ lên thăm chị nữa." - Chàng trai trẻ cao giọng nói. 

"Nếu được thì chị giới thiệu bạn trai mới cho em gặp mặt đi. Em cần duyệt qua mới được." - Hiểu Thâm buông cô ra, bất giác nghiêm túc bảo. 

Cô phì cười vỗ vào cánh tay cậu một cái - "Nhiều lời quá. Chuyện đó nói sau. Em mau đi đi kẻo trễ giờ lên máy bay" 

"Em nói thật mà." 

"Được rồi mau đi!" - Hiểu Ninh xoay người em trai lại, thẳng thừng đuổi cổ cậu. 

Chu Hiểu Thâm bất đắc dĩ kéo va li đi qua cổng an ninh. 

Cô nhìn theo bóng lưng của em trai khẽ mỉm cười dịu dàng. 

Tiễn em trai về quê xong, người phụ nữ lái xe về nhà. Hôm nay là chủ nhật, Đô Tuyết Nguyệt lại không có lịch trình vì muốn nghỉ ngơi vài ngày sau khi quay bộ phim kia xong. Hiểu Ninh cũng được một ngày thảnh thơi. 

Nhưng khi cô lái xe về tới nhà lại phát hiện ra cửa chính không hề khoá. Linh cảm của Chu Hiểu Ninh mách bảo có người đang ở bên trong. Lồng ngực cô bỗng chốc trở nên phập phồng lo âu. 

Hiểu Ninh chậm chạp đẩy cửa bước vào, ngay tức khắc trông thấy bóng dáng anh tuấn cao lớn đang ngồi trên ghế sô pha đơn trong phòng khách, dáng vẻ uy nghi lãnh đạm như đang đợi cô xuất hiện. 

"Em vừa đi đâu về?" - Thanh âm rất thấp nhưng cũng rất nặng. 

Cô vừa nhìn thấy hắn trái tim lại nhói lên một nhịp. Thì ra bản thân giận Giản Liêm Thuấn, đồng thời lại nhớ hắn đến mức đau lòng. 

Hiểu Ninh còn ấm ức chuyện hôm trước không muốn trả lời câu hỏi của hắn, chỉ bày ra vẻ điềm nhiên - "Không phải anh nói không nên đi lung tung trong nhà người khác sao?" "Còn ra thể thống gì." - Cô chậm rãi lặp lại từng từ một trong câu văn lần trước hắn đã thốt ra. 

Hiểu Ninh yêu hắn, có thể chủ động đeo theo hắn, ngoan ngoãn trong vòng tay của người đàn ông nhưng cô vẫn giữ lại chút lòng tự trọng cho chính mình. 

Đây là lần đầu tiên Giản Liêm Thuấn nghe thấy người phụ nữ kia dám trả treo với mình, giống như con mèo nhỏ đang gầm gừ nhe nanh múa vuốt. 

Đôi mắt hẹp dài sâu như hố đen không đáy. Người đàn ông đứng lên bước tới trước mặt cô, bóng đen to lớn che khuất thân thể nhỏ bé. 

Khoé môi mỏng bất giác nhếch lên tà ác - "À... là tôi quên mất đây là nhà của đại diện Chu. Dùng thân thể mình mà đổi lấy. Lỗi của tôi" 

Cô nghe trong giọng điệu của hắn không phải thật lòng nhận lỗi mà là ngập tràn vẻ châm chọc trong đó. 

Chu Hiểu Ninh bấm sâu móng tay vào lòng bàn tay mình, khẽ run run. 

"Nếu anh tặng quà sinh nhật cho em chỉ để nói với em những lời khó nghe này thì em thà không muốn nhận còn hơn. 

Giản Liêm Thuấn nâng cằm cô lên, ánh mắt giễu cợt - "Mới mấy ngày đã muốn trả lại rồi? Có phải có thằng đàn ông khác tặng cho cô căn nhà mới rồi không? Nên mới nôn nóng muốn tống khứ căn nhà này về cho tôi cho xong chuyện?" 

Người phụ nữ kinh ngạc không hiểu hắn đang nói gì. 

"Anh nói... nói gì vậy?" 

"Không hiểu sao? Gã đàn ông cô dắt về nhà hai hôm nay là ai?!" - Liêm Thuấn siết chặt lấy cằm cô, âm thanh như sấm sét rền vang. 

Làm sao hắn biết được? Chu Hiểu Ninh sực nhớ ra phía trước có camera được kết nối với điện thoại của hắn. 

Hắn vì chuyện này nên chạy tới đây vào lúc sáng sớm? Giản Liêm Thuấn tức giận vì cho rằng cô mang đàn ông khác về nhà? 

"Anh đang ghen ư?" - Người phụ nữ hỏi thẳng hắn. 

"Nên mới chạy tới đây vào lúc sáng sớm để tra hỏi em?" 

Không biết vì sao điều này lại khiến lòng cô nôn nao. 

Giản Liêm Thuấn cười lạnh, vươn tay chuyển sang tóm lấy gáy cô, ấn tới gần mặt mình - "Phải. Tôi phải cảm thấy khó chịu khi món đồ chơi của mình bị kẻ khác chơi chung chứ? Tôi không thích dùng chung đồ với người khác. Rất dơ bẩn!" 

Từng câu từng chữ của hắn đều sắc nhọn như lưỡi đao mũi đâm nát tim cô, chỉ hận không thể giẫm nát thân thể cô từ trên xuống dưới. Chu Hiểu Ninh như chết lặng tại chỗ, đôi mắt hoảng loạn bàng hoàng giống như đang sợ hãi điều gì đó. 

Giản Liêm Thuấn đẩy mạnh cô qua một bên khiến Hiểu Ninh mất thăng bằng ngã xuống đất. Nhìn thấy người đàn ông định bỏ đi, cô vội vàng nhào đến nắm lấy bàn tay hắn muốn níu kéo giải thích. 

"Liêm Thuấn, không phải... 

Liêm Thuấn lại lạnh lùng cắt ngang, hất tay cô ra - "Chu đại diện biết mà, tôi mắc bệnh sạch sẽ, không chịu nổi thứ bẩn thỉu. 

Người phụ nữ lặng người nhìn bóng dáng anh tuấn kia xa dần rồi biến mất sau cánh cửa, hắn rút cạn toàn bộ linh hồn cô rồi bỏ đi. 

"Bẩn thỉu" 

"Dơ bẩn." 

Cô cứ đứng mãi ở nơi đó tự lẩm bẩm một mình. 

*** 

Chu Hiểu Ninh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Giản Liêm Thuấn sớm như thế. Hai ngày sau, Đô Tuyết Nguyệt tham gia liên hoan phim quốc tế thường niên năm nay được tổ chức ở Thịnh Hoa. 

Giản Liêm Thuấn cũng được mời. Hắn không chỉ tới một mình mà còn mang theo một cô gái vô cùng xinh đẹp, là một người mẫu mới nổi trong giới thời trang. Đô Tuyết Nguyệt đi thảm đỏ vào trước rồi mới tới hắn và người mẫu Ruby. 

Lúc gặp nhau bên trong, Đô Tuyết Nguyệt có chào hỏi anh họ mình, thoáng ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn đi cùng với người mẫu nọ. 

"Chào chị em là Ruby, em hâm mộ diễn xuất của chị lắm, phim nào của chị em cũng từng xem qua hết." - Cô người mẫu trẻ tuổi kia chủ động đưa tay ra chào hỏi Đô Tuyết 

Nguyệt muốn làm quen. 

"Vậy à? Cám ơn cô." - Tuyết Nguyệt cũng lịch sự đáp lại. 

Chu Hiểu Ninh đứng ở phía sau như một kẻ ngoài cuộc, nhìn bàn tay người đàn ông bên cạnh đang ôm lấy eo Ruby, hô hấp dần uất nghẹn, trái tim âm ỉ đau thương. Mà Giản Liêm Thuấn còn chẳng liếc mắt tới cô lấy một lần. 

"Vậy bọn anh vào trong trước đây" - Giản Liêm Thuấn thấp giọng, muốn rời đi. 

Đô Tuyết Nguyệt cũng không ngăn cản. Chỉ là đôi nam nữ vừa rời đi, cô ta bất giác quay đầu nhìn cô hỏi - "Hai người chấm dứt rồi?" 

"Phải." - Cô mấp máy môi. 

"Tôi đã nói rồi mà. Dù là chị hay cô ta thì cũng chỉ là kẻ tạm thời lấp đầy khoảng trống cho Liêm Thuấn thôi." - Đô Tuyết Nguyệt vẻ mặt đắc ý. 

Nhưng cô ta thà là cô ả Ruby kia còn hơn nhìn thấy anh họ mình tìm một người có ngoại hình tương tự để thay thế cho Thái Vũ Văn. 

Cô ta hả hê với bộ dạng bị ruồng bỏ của cô xong thì quay đầu đi vào trong rạp phim. 

Hiểu Ninh định đi theo thì bất ngờ nghe thấy có người gọi mình - "Đại diện Chu." 

Cô quay đầu vừa vặn nhìn thấy An Vọng Kiệt một thân tây trang tuấn tú lịch lãm bước tới gần. Hôm nay tóc anh ta được đặc biệt vuốt sáp ngược ra phía sau để lộ toàn bộ ngũ quan sắc sảo. 

Người phụ nữ đành nặn ra nụ cười tiêu chuẩn - "Hôm nay cậu cũng tới đây à?" 

"Phải, đây là lần đầu tiên tôi được mời tham dự liên hoan phim lớn thế này" - Giản Liêm Thuấn cong miệng trả lời. 

"Tôi biết Đỗ Tuyết Nguyệt cũng được mời nên đoán chắc là sẽ được gặp chị ở đây. Chị vẫn chưa cho tôi một cái hẹn ăn tối nào." - An Vọng Kiệt cao giọng nhắc nhở. 

"Có hẹn được hay không, không phải phụ thuộc vào cậu à? Lịch trình của minh tinh bọn cậu bận rộn dày đặc, khi nào sắp xếp được thời gian cứ nhắn với tôi." - Cô thoải mái mở miệng. 

"Vậy tối thứ ba tuần sau thì thế nào?" - Anh nhân cơ hội liền hỏi. 

"Được thôi. Cứ hẹn hôm đó đi" - Cô hào sảng đáp. 

"Mà người đại diện hay trợ lý của cậu đâu? Không theo cùng à?" 

"Tôi bảo họ về rồi, không cần theo." 

Nữ minh tinh thường mặc váy đầm rườm rà đi thảm đỏ mới cần trợ lý hay quản lý đi theo để giúp đỡ chứ nam minh tinh thì đi một thân một mình vẫn ổn. 

Hai người cùng nhau đi vào trong rạp phim. Vị trí ghế ngồi được sắp xếp nhu sau: Các khách mời nổi tiếng hay giám khảo, chuyên gia điện ảnh được xếp ngồi ở những hàng 

ghế đầu và giữa, còn hàng cuối cùng được dành cho những người không mấy quan trọng, cũng có thể là quản lý hay trợ lý đi theo minh tinh. 

Chu Hiểu Ninh đương nhiên cũng ngồi một mình ở hàng cuối. Nhưng điều cô không ngờ là An Vọng Kiệt lại đi vòng ra sau ngồi xuống vị trí bên cạnh cô. 

"Chỗ của cậu đâu? Sao lại ngồi ở đây?" - Cô ngạc nhiên hỏi. 

"Tôi đã nhường vị trí đó cho người khác để lấy chiếc ghế này rồi. Tôi thích ngồi chỗ này" - Anh thấp giọng đáp. 

Hàng ghế cuối thì có gì tốt chứ? 

"Hình như làm vậy không tốt lắm" - Chu Hiểu Ninh hắng giọng nhắc nhở. 

"Không sao. Đây là buổi công chiếu riêng tư. Không ai để ý tới tôi đâu. Ngồi ở đây bàn luận phim với đại diện Chu cũng tốt. Chứ tôi không quen ai ở đây cả. Trong giới giải trí, tôi không giao thiệp nhiều lắm." - Người đàn ông ôn nhu nhìn cô chằm chằm. 

Cô bắt đầu cảm nhận được thứ gì đó mãnh liệt trong mắt An Vọng Kiệt, trong lòng đan xen những suy nghĩ phức tạp. 

eyJpdiI6Im0zS0hNTlhmczZaVjV1MjZiMUFWYXc9PSIsInZhbHVlIjoiUlBrWStocnFTZUVPVnNkUGRLeEIxUHN3Vk43UWZNdDVIWWNiR0h4TFBhVEozYWZBQUx4TUJNM0VIV0ZleUZQaTdEMENOcHF1c1JqeUJFRFpjOEk0TXlrMnJORXZhZ0w2REhSbUtxa1pSdmtCaVo5djNiRExJXC9kbml0WFRmRUNNOEpBZE03WGYxR1VMVzBtRWJVb3REZVwvdVwveG5mMHp2Vkx4ekNLTEc2bVNUVnhZaXdoK05GU1ZvQ3hHOEduQWQzeVF4RHdaeE9GcVRXczRndzJ0TlwvSjBBWG5LQk94c2o5MkpTNlUrTGFzNWRZaENZbGl1c0VyMjdwSVpFdVYzUlB0WXJnZHNcL3lTdlMyOHUzK3FLNXJoZldsZmNFWm9MVXBNMVpzTzZibCszeWx5WVdXTm1qYnJXVUxveVh4REtESXA1K3JSVFlaazRlV2JLRzdjMk5XbnhVdTA2MXhwVVwvTFMxS25jODFVOW5qRXczSVFuSkExYlNaclpiUkRXSndyQkx1MnRGRGVsWGFcL3dCaEQ1SXArYlVYR2lsazBlNDdkMXZhU1Y4NmQ3ZzJoYmpYUE95YlkweEVHYnlTRnBWXC9xT1Vrc2oyS1pFVTgrSzB6Z1wvRHpwQ2U2RVVUN1NqWG0rMXkrUndoc3dHZ1E9IiwibWFjIjoiODQ1NDBiZDFhNDRkOGUzMWRkZWI3ZjVmNTFlNzU3ZGIxNzU2ZjdhYTk3ZjQ2YTc3NWQzODM5NDcwMTFmYzVkZCJ9
eyJpdiI6Im16dCtSRVNVSzR3ZEt3YzVWTGdaR3c9PSIsInZhbHVlIjoiMGI4NkJMeDZ6aXVCMTV3TGxDMVpxaWtCQmdpcUQ3MWNuSW1rb0E5YXVaZ3hkUlJWcHBMdWFlZnFObTBOdGZQREhoeEllQUJTRXhOODN2SlcyOUJpeXBXYjFMU0JqTWc3TFwvM29CQ2ZsRjc4Nk4zb1VhSXBXZE10Q0xYR0RHYVY2cXN6MSthcUtERUFmWHRwdzk3dHcybm1hWkVRUkFjMk1YUnk1TFBUcTlqcUVqViswMU90N2R6QU9kWTdCTXh0WUxYRHQ5Z01xYVVlRjljWFMwaWJ4RDJ5SkxGV0RIYVJBM2FoNVhBVGIwR2NveWQ3d2VkUElxZWJ4aWxCNUtXcVgyUkx4RHlmeUlObXR5OEJVZFBxdmZleThZcHZta3lvemtzVHdYRkcrZzFjazJTYUNZYXp3SzJpMlVOVlo5UGNLbjZwa1wvb0ZNYXp4dFdjYXpSQVpYQUF0U2s0NXo3M2R1cVFqcDVtOG9HMlk9IiwibWFjIjoiZWI0ODJlNGRlZTI5NzczODBlYjNjYTE1NTY4ZjM2YWYxYTY1MzRlYmU1Y2M1NDk5N2MwM2Y5ZTM3OWIyNzYzMCJ9

 

Ads
';
Advertisement
x