Chương 33
"Chị Tú Ảnh"
Trong bộ dáng là nhân viên bán thời gian cho một cửa hàng tiện lợi ở ngoại ô, Tú Ảnh mặc đồng phục ở cửa hàng đã qua nhiều lần sử dụng điều mà trước đây nàng ta không bao giờ nghĩ đến, đeo khẩu trang đội mũ che hết cả khuôn mặt. Nhưng vừa nhìn qua dáng người cô đã biết đó chính là Triệu Tú Ảnh, chỉ là cô không ngờ nàng ta lại có ngày hôm nay
Tú Ảnh vừa quay người lại nhìn thấy cô liền nhếch môi một cái rồi lại cúi xuống tiếp tục kê hàng
"Tú Ảnh chị nói chuyện với em một chút đi"
"Có chuyện gì để nói nữa sao"
"Tú Ảnh sao chị lại làm ở đây, sao chị lại ra nông nỗi này"
Tú Ảnh cười cợt nhả "Thấy tôi như vậy chắc là cô vui vẻ lắm nhỉ, nói cho cô biết công ty thì đang bị đóng băng, nhà thì bị siết, đồ đạc của chúng tôi phải bán đi hết để tìm cách xoay xở, tôi hỏi cô nếu không làm ở đây thì chắc cô muốn tôi phải ra ngoài đường kia ăn xin chắc"
"Cho em gặp mẹ"
"Tôi nghĩ cô không nên gặp sẽ tốt hơn, quay trở về nhà của cô đi. Sống cuộc sống của cô, chúng ta coi như không quen biết. Mọi chuyện coi như đã kết thúc"
Tú Ảnh lại cúi đầu xuống làm việc liền bị Tú Ảnh đỡ lấy tay ánh mắt cô to tròn long lanh "Cho em gặp mẹ đi, chỉ một lần thôi"
Tú Ảnh dẫn cô đến một căn nhà ở ngoại ô thành phố, căn nhà tuy khá bình thường nhưng vô cùng ấm cúng và yên bình. Vừa mở cửa đã nhìn thấy Triệu phu nhân đang quét nhà, cô vừa bước vào nhà chiếc chổi trên tay bà rơi xuống đất, cứ ngỡ như bị hoa mắt khi thấy cô hiện hữu ngay trước mắt mình
"Vân Nhi, Vân Nhi là con sao"
"Me"
"Vân Nhi của mẹ" Triệu phu nhân không kiềm được lòng lao vào ôm lấy cô, Vy Vân hơi bất ngờ trước cái ôm của Triệu phu nhân cả người cô hơi cứng động tác có phần hơi
gượng gạo
"Vân Nhi, con đến thăm mẹ sao"
"Con xem trên ti vi thấy gia đình mình gặp chuyện. Con đã nhờ chú giúp, chú nói chắc chắn sẽ giúp ba"
Hai tay Triệu phu nhân vẫn đan chặt vào tay cô chưa kịp để bà lên tiếng Triệu Thành Bách đã từ cửa xông vào giật tay của cô và Triệu ra
"Cảm ơn ý tốt của cô. Triệu Vy Vân nhưng gia đình chúng tôi có lẽ không cần đâu, cô về nói với chú của cô như vậy. Không tiễn ha
"Thành Bách con ăn nói với em con kiểu gì vậy"
Triệu Thành Bách không để ý đến nét mặt cười khổ của cô liền quay sang Triệu phu nhân gắt gỏng "Mẹ nghĩ xem ba có cần sự giúp đỡ của kẻ đã đã đẩy mình vào bước đường này không"
"Mẹ à, gia đình chúng ta bị như ngày hôm nay tất cả đều là do ông ta gây ra tất cả đều là do Triệu Chính Dương gây ra hết đó mẹ. Dàn dựng cho người cưỡng bức Tú Ảnh, cho người bỏ thuốc con, cướp chiếc ghế chủ tịch củ ba, dụ dỗ để ba buôn bán trái phép. Đẩy gia đình Triệu gia vào bước đường cùng ngày hôm nay chính là do Triệu Chính Dương gây ra"
"Còn bằng chứng chứ gì, được rồi. Mọi người chờ con một chút"
Triệu Thành Bách liền vén chiếc áo sơ mi lên trước ngực, một chiếc băng gạc trắng dài quấn quanh ở giữa là vết máu đỏ thấm ra bên ngoài nhìn cũng biết là vết thương do bị
đâm
"Ôi trời, Thành Bách em bị sao vậy"
"Tiểu Bách, sao con lại ra nông nỗi này"
Triệu Thành Bách không để ý đến vết thương đang âm ỉ máu của mình, cậu quay sang nhìn Vy Vân đang đứng bất động tại chỗ "Hồi sáng khi con đến đồn cảnh sát đã gặp ông ta, con mới chỉ khiêu khích có vài câu người của ông ta đã đâm con một nhát, con vẫn còn nhớ ông ta đã giật tóc lôi đầu con dậy nói với con rằng ông ta chính là kẻ đứng sau mọi chuyện, thế lực ngầm của ông ta đằng sau chính là Triệu Long Bang chống đỡ, kẻ cầm đầu đường dây buôn bán ma túy xuyên quốc gia. Ông trùm toàn cầu về hàng trắng"
Từng giọt nước mắt nóng hổi đã lăn dài trên gò má của cô, kẻ cô tin tưởng nhất yêu thương nhất không thể nào là người xấu như vậy được
"Anh nói dối" cô hét lên "Chú không phải là người như vậy, các người đều là dối trá đều muốn lừa tôi. Đáng lẽ tôi không nên đến đây mới đúng"
Triệu Vy Vân kích động hét lên, cô lùi dần về phía sau Triệu phu nhân có ý định tiến lên liền được Tú Ảnh cản lại đỡ lấy Triệu Thành Bách tiền đến gần chỗ cô ánh mắt cô giờ toàn là bất lực và chán nản
"Chúng tôi không yêu cầu cô phải đến đây, là do cô tự đến"
"Tại sao các người lại như vậy, ngày xưa tôi còn nhớ ba mẹ đối xử với tôi rất tốt. Tôi rất yêu họ nhưng cho đến một ngày họ muốn đẩy tôi ra xa, buông lời cay đắng chán ghét tôi, coi tôi là đống bùn nhơ của xã hội. Tôi đã làm gì sai mà mấy người đối xử với tôi như vậy"
Triệu phu nhân dựa cả người về phía Tú Ảnh khóc nấc lên nghẹn ngào, bà không biết nên giải thích như thế nào, dường như cũng bị áp lực và mệt mỏi đến nỗi không còn sức lực
"Cô nói không yêu thương cô sao, nếu như ba mẹ không yêu thương cô thì cô nghĩ cô vẫn còn sống đến giờ phút này chắc. Triệu Vy Vân cô có biết ba mẹ ruột của mình là ai không, để tôi nói cho cô biết"
"Đừng, Tiểu Bách" Triệu phu nhân khóc nấc lên nhưng Triệu Thành Bách đã bị bức đến phát điên cậu không thể kiềm nổi bản thân đem hết mọi chuyện nói ra toàn bộ
"Cô có biết ba mẹ ruột của mình là ai không, ba của cô chính là Triệu Nam Hầu là anh trai ruột của ba tôi mẹ của cô chính là dì Phi Ngọc em gái họ của gia đình tôi. Cô sinh ra là kết quả của việc loạn luân dơ bẩn mà bác tôi đã gây ra cho dì tôi"
Như một tin sét đánh ngang tai cả cơ thể Vy Vân như đông cứng lại, hai bên tai như ù hẳn đi, mọi thứ đối với cô dường như đều ngưng đọng lại chỉ có mỗi lời nói của Triệu Thành Bách là vẫn còn luẩn quẩn trong tâm trí cô
"Không....không thể nào"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất