Chương 42
Sự việc có kẻ lén đặt bom trong xe của cảnh sát làm 8 đồng chí công an thiệt mạng ngay tại chỗ đã gây chấn động gần như toàn thành phố S kẻ gây ra chuyện này không ai khác chính là hắn Triệu Chính Thần
"Chính Dương, chuyện này là cậu làm sao"
"Phải, là tôi"
Qua màn hình điện thoại Hàn Ngự vẫn không thể biết được nét mặt của hắn, nhưng nghe giọng điệu ung dung cùng thư thái đó thật khiến Hàn Ngự tò mò
"Tại sao, đây không phải là chuyện nhỏ. Bây giờ cảnh sát đang réo riết lên đi tìm kẻ đặt bom đó"
"Cậu quên tôi là ai rồi sao, đám cảnh sát ở Châu Á cậu nghĩ tôi sợ chúng à"
"Không nói với cậu nữa nhưng mà cậu hãy cẩn thận đấy nếu cần gì giúp cứ nói với tôi"
Hắn cúi thấp đầu, không ai giúp được hắn cả. Những chuyện hắn gây ra hắn sẽ tự mình giải quyết, nếu có phải chết hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để liên lụy đến Phong Thanh và Hàn Ngự
"Boss, người ở tuyết viên nói đám cảnh sát đó dám đến đấy để khám xét, tuy nhiên đã hơn 1 ngày 1 đêm họ vẫn không tìm ra được gì hết"
"Vậy à"
"Boss chỉ cần chúng ta cho một kẻ khác thế thân cho ngài là được mà, điều đó đối với Triệu Long Bang mà nói dễ như trở bàn tay. Chúng ta quay trở về Châu Âu có được không"
"Không, nếu tôi không giải quyết dứt điểm với bọn nhà họ Triệu đó thì cậu nghĩ tôi và Vy Vân sống yên ổn được bao lâu, cậu nghĩ xem con bé sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi hay là tỏ ra sợ hãi trốn tránh. Tôi không để chuyện đó xảy ra được, chờ một thời gian nữa tôi nhất định sẽ khiến Vy Vân không cách nào rời xa tôi được"
"Mẹ, mẹ đã đọc báo chưa mẹ"
"Tên khốn nạn đó, không biết nó đã làm gì Vân Nhi rồi"
Tú Ảnh thẫn thờ cầm tờ báo nhìn mẹ Triệu "Cảnh sát đã bảo với chúng ta rằng đã đến tuyết viên nhưng ngoại trừ người làm ra thì không có bất kì ai, cũng không tìm thêm được bất kì chứng cớ nào"
Tú Ảnh đi lên phòng tìm Thành Bách, cậu vẫn miệt mài chăm chú xem đi xem lại tờ file mà cô gửi hy vọng có thể tìm thêm được bằng chứng nào đó thuyết phục hơn nữa "Tiểu Bách"
"Chị Ảnh, không tìm được gì hết. Cảnh sát nói nhiều đây chứng cứ vẫn không đủ, không đủ để chứng minh hắn là kẻ thâu tóm toàn bộ thế lực ngầm của mafia" "Chúng ta không thể để hắn nhởn nhơ như vậy được, Tiểu Bách hắn đã giết chết 8 đồng chí cảnh sát bọn họ là người tiếp nhận hồ sơ của chúng ta đấy"
"Chị cứ yên tâm đi, chỉ cần Vân Nhi ráng thêm chút nữa, em nhất định sẽ bắt được hắn ta"
Hắn mở cửa nhìn thấy cô ngồi một góc dưới sàn nhà lạnh lẽo vô thức đưa ánh mắt nhìn về phía hắn, đôi đồng tử đen láy nhìn cô hôm nay rất lạ, hắn tiến đến nâng cằm cô lên cô sợ hãi run rẩy quay mặt đi
"Triệu Vy Vân"
Cô nhìn thẳng vào mắt hắn không một chút e dè "Chú là kẻ thất hứa là kẻ lỗi thề tôi ghét chú"
Bàn tay giữ cắm cô ngày càng siết chặt nếu tình yêu hắn dành cho cô không đủ lớn thì có lẽ hắn đã bóp chết cô từ lâu rồi
"Gan to thật, tôi yêu chiều em như vậy tôi đặt niềm tin vào em tuyệt đối. Vậy mà em không coi tôi ra gì dám sau lưng tôi trộm hồ sơ mật đưa cho đám người nhà họ Triệu đó"
Cô không thể thoát khỏi bàn tay cứng như gọng kìm của hắn chỉ dùng ánh mắt quật cường nhìn chăm chăm vào mắt hắn, giọng nói khản đục khàn khàn "Chú là người làm sai, chú hại biết bao nhiêu là người ngay cả người một nhà chú cũng không tha. Thử hỏi tôi có thể ở bên cạnh một người như chú không"
Hắn nắm tóc giật lên, sự tức giận lên đến tận đại não chưa bao giờ cô khiến hắn phải tức giận như vậy do không thể kiềm chế được bản thân hắn đã đập đầu cô xuống dưới giường "Vậy sao mày không nghĩ tới những tháng ngày qua mày vẫn sống rất vui vẻ đó hay sao, sao mày không nghĩ tới tao đã bao giờ hại mày hay đối xử tệ với mày chưa. Đồ ăn cháo đá bát này nữa, đúng là muốn tao phải giết chết mày thì mày mới vừa lòng đúng không"
Cô không có khả năng chống cự chỉ nằm im, cả người cứ run rẩy cổ họng khản đặc cũng chả còn hơi sức để mắng chửi hắn. Sự im lặng của cô càng khiến cho hắn tức điên người
"Sao không trả lời hả, điếc hay gì"
"Tôi chỉ muốn chú làm người tốt mà thôi"
Cô thều thào
Nhận ra sự bất thường của cô cơn tức giận trong lòng hắn mới nguôi ngoai, hắn ghé vào tai cô thủ thỉ "Vậy em có chắc rằng nếu tôi là người tốt thì em sẽ yêu tôi sẽ ở bên cạnh tôi mãi mãi"
"Chúng ta là quan hệ huyết thống mà"
Đến cuối cùng cũng chỉ vì hai chữ huyết thống, cũng chỉ vì cái gọi là quan hệ máu mủ ruột thịt mà hai người vẫn có khoảng cách như vô hình nào đó ngăn cản mãi mãi không thể đến được bên nhau
"Vy Vân tôi chỉ muốn chúng ta giống như trước kia thôi không được sao, nếu như tôi không cho em trở về Trung Đông thì có phải bây giờ em vẫn ở bên cạnh tôi, vẫn là Tiểu Vân ngoan ngoãn đáng yêu không"
Cô không nói gì chỉ nằm im nước mắt chảy xuống má, cô phải thừa nhận với hắn như thế nào. Rằng cô đã yêu chính người chú của mình, rằng cô thật sự bị rung động trước những lời nói âu yếm cử chỉ ân cần đó nhưng cô không thể giống như ba mẹ cô trước đây, đến cuối cùng kẻ đau khổ nhất cũng chỉ có cả hai
Hắn buông cô ra, bước ra ngoài vẫn không quên khóa cửa lại. Gió từ bên ngoài tạt vào khóe mắt hắn lại cay cay, cô là người hắn yêu nhất dù cô có phạm phải tội tày trời như thế nào đi chăng nữa hắn cũng không nỡ làm cô thương tổn
"Boss, Boss Hàn tổng đã gọi cho ngài rất nhiều cuộc, ngài ấy nói nếu ngài không chịu nghe máy ngài sẽ dùng thế lực của Hàn gia để đi tìm ngài"
Chỉ là một giây hắn yếu lòng nhưng rất nhanh lại khô phục lại vẻ ban đầu, ánh mắt nhìn kẻ đối diện đầy vẻ lạnh nhạt và hời hợt "Tôi biết rồi, ra ngoài đi"
Hắn rút di động gọi vào số của Hàn Ngự chỉ biết điện thoại vừa bắt máy đã là giọng nói sốt ruột cùng trách móc của Hàn Ngự vang lên
"Triệu Chính Dương rốt cuộc cậu đã làm ra cái dạng gì để bây giờ cảnh sát đang phát lệnh truy nã cậu hả"
"Chuyện này dài lắm, tôi không có thời gian giải thích với cậu có gì cậu hỏi Phong Thanh đi"
"Cái gì? Phong Thanh cũng biết ai cũng biết mỗi mình tôi không biết là sao, hai người có còn coi tôi là bạn không hả"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất