Văn hóa Dao Trì.
Sáng sớm, Thẩm An Ngưng đã trang điểm xinh đẹp, đi giày cao gót bước vào văn phòng của mình. Sau khi trợ lý bưng cà phê lên, cô ta tao nhã cầm ly cà phê đứng trước cửa sổ, ngắm cảnh biển bên ngoài trong tâm trạng vô cùng phấn khởi.
Công ty do cô ta tự thành lập nằm ở tầng cao nhất của tòa nhà bên cạnh tòa nhà Phó Thị.
Cô ta chọn nơi đây là vì tòa nhà này cao hơn tòa nhà Phó Thị rất nhiều, như vậy cho thấy cô ta có thể đánh bại Phó Thị.
Mà điều khiến cô ta hài lòng hơn là cô ta không thuê văn phòng trong tòa nhà này giống như những công ty khác, ba cô ta là Thẩm Quốc Hùng đã mua lại cho cô ta cả tầng này.
Trước đây cô ta tưởng rằng bản thân thích làm ngôi sao, vì như thế có thể thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người.
Bây giờ cô ta mới nhận ra làm sếp là điều tuyệt vời nhất và có cảm giác thành tựu hơn cả việc làm nghệ sĩ.
Cô ta có thể chi phối số phận của nhân viên trong công ty, có thể đưa ra quyết định cho mọi dự án, điều này đáp ứng được khát vọng quyền lực của cô ta.
Chiếc điện thoại trên chiếc bàn bên cạnh vang lên, nhìn lướt qua là Diệp Văn gọi, cô ta vội vàng đặt tách cà phê trong tay xuống, tươi cười nghe điện thoại.
“Xin chào, ông Diệp. Giọng nói của Thẩm An Ngưng cực kì nhã nhặn.
Song sự nhiệt tình của cô ta chỉ đổi lại lời thông báo lạnh lùng của Diệp Văn: “Tổng giám đốc Thẩm, thật ngại quá, qua một vòng kiểm tra lại thì quyết định cuối cùng của tôi là dùng Vi Lương - biên kịch do tổng giám đốc của Phó Thị giới thiệu
“Cái gì?” Sắc mặt Thẩm An Ngưng trắng bệch một cách khó tin.
Cô ta nghĩ rằng lần này cô ta đã nắm chắc phần thắng trong tay, không ngờ Diệp Văn lại chọn Du Giai Ý.
Trong một khoảng thời gian ngắn khó có thể chấp nhận được kết quả như thế này, cô ta không kìm được nghẹn ngào hỏi: “Tại sao?”
Diệp Văn cười khẩy: “Tại sao?”
“Tại sao ư, lẽ nào bản thân tổng giám đốc Thẩm không rõ sao?” Diệp Văn vô cùng tức giận: “Cô xem tôi là đồ ngu hay xem Phó Quân Hạo và Du Giai Ý là đồ ngu?"
“Hai bản thảo giống nhau như đúc, lẽ nào tôi không biết đánh giá sao?”
Thẩm An Ngưng tái mặt, nhưng vẫn cố chấp phản bác: “Ý của ông là chúng tôi đạo nhái? Ông có chứng cứ không?”
Diệp Văn cười khẩy: “Cô và Thôi Thành Bắc tìm hacker, dùng virus xâm nhập vào máy tính của Du Giai Ý, sau đó việc cô đánh cắp bản thảo của cô ấy tôi đã biết rõ mười mươi rồi”
Thẩm An Ngưng cũng cười khẩy: “Ông Diệp, ông không cần phải bảo vệ Du Giai Ý như thế đâu, chẳng lẽ cô ta cũng đã leo lên giường ông rồi à?”
Thẩm An Ngưng thốt ra những lời trắng trợn như vậy làm Diệp Văn suýt chút nữa tức chết.
Cả đời ông ấy chỉ có hai người tình, trọng tình trọng nghĩa, tình cảm với người vợ bây giờ thì càng không càng phải bàn, vô cùng mặn nồng, bao nhiêu năm nay chưa từng có bất kì bê bối nào. Bây giờ Thẩm An Ngưng lại bịa đặt về ông ấy và Du Giai Ý như thế, ông ấy thực sự chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như cô
ta.
“Khốn nạn!” Diệp Văn không thể chịu được nữa nên đã mắng Thẩm An Ngưng.
Nhưng sau đó ông ấy đã bình tĩnh lại, tuổi này của ông ấy đương nhiên biết điều gì là quan trọng nhất.
Vậy nên ông ấy lại bình tĩnh nói: “Cô muốn chứng cứ đúng không? Được thôi”
“Có lẽ cô không biết, Du Giai Ý đã biên soạn xong phần cốt truyện mà tôi để các người biên soạn lại từ đầu bằng máy tính của tôi ở nhà tôi vào hôm qua rồi, còn bản ở trong máy tính cô ấy là cô ấy viết bừa mà thôi, chính là để nắm chắc bằng chứng về việc các người đạo nhái.
Diệp Văn giải thích như vậy, Thẩm An Ngưng điên tiết, cô ta ngã xuống ghế một cách nặng nề.
Tại sao lại như thế? Tại sao lại như thế?
Thì ra Diệp Văn đã phát hiện ra điều bất thường từ lâu, thì ra cuối cùng thì cô ta và Thôi Thành Bắc cũng vẫn bị Diệp Văn và Phó Quân Hạo gài bẫy.
Diệp Văn tuyên bố thẳng thắn một lần nữa: “Thẩm An Ngưng, hành động thấp hèn ăn cắp bản thảo của người khác của cô không chỉ xúc phạm tôi mà còn xúc phạm cả Du Giai Ý, thậm chí còn là vết nhơ của cả ngành giải trí”
“Là thành viên của hiệp hội Biên kịch, bây giờ tôi chính thức thông báo với cô rằng tôi sẽ thông báo cho toàn bộ giới giải trí về cô và công ty của cô, cũng để cả cái giới này nhìn rõ bộ mặt của cô!”
“Đừng mà!” Thẩm An Ngưng hét toáng lên: “Ông Diệp, tôi xin ông, tôi xin ông đừng báo cáo chúng tôi, chúng tôi biết lỗi rồi”
“Chúng tôi đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa, đảm bảo sẽ nghiêm túc làm việc, lần này chúng tôi làm như vậy cũng là vì thực sự muốn có được quyền chuyển thể của ông mà thôi”
Thẩm An Ngưng liên tục nói những điều tốt đẹp và cầu xin tha thứ, Diệp Văn là một tên tuổi lớn trong giới tác giả và biên kịch, thậm chí còn là một nhân vật kì cựu trong giới điện ảnh, nếu như bị Diệp Văn nhắm vào thì chẳng phải công ty của cô ta sẽ bị hủy hoại cả sao?
Diệp Văn cười khẩy nói: “Muốn tôi không thông báo về mấy người sao, được thôi, vậy tôi cần cô và Thôi Thành Bắc đi xin lỗi Du Giai Ý bằng cách chân thành nhất, xem cô ấy có tha thứ cho cô không.
“Ngoài ra, tôi cũng phải xem bản tự kiểm điểm do cô và Thôi Thành Bắc tự tay viết, như vậy mới có thể chứng minh được sự chân thành của hai người có đúng không?”
“Cái gì cơ?” Thẩm An Ngưng nghiến răng nghiến lợi: “Bảo tôi xin lỗi trước mặt Du Giai Ý?”
Cô ta không làm được!
Cô ta thực sự không làm được!
Thà rằng bảo cô ta đi chết còn hơn!
Bao nhiêu năm nay cô ta vẫn luôn tỏ ra kiêu ngạo trước mặt Du Giai Ý, cho dù ở điểm nào thì cô ta cũng cao quý hơn Du Giai Ý, sao cô ta có thể nhún nhường để đi xin lỗi trước mặt Du Giai Ý chứ? Còn phải phụ thuộc vào việc Du Giai Ý có tha thứ cho cô ta không?
Diệp Văn nhẹ nhàng hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, yêu cầu của tôi có quá đáng lắm không?”
“Hai người làm sai thì đương nhiên phải chịu phạt, các người đạo nhái cô ấy thì cũng thôi đi, lại còn vu oan bảo cô ấy đạo nhái, đây là đòn sát thương chí mạng đối với một người sáng tác, các người có thể không xin lỗi sao?”
Thẩm An Ngưng chưa nói gì, Diệp Văn lại nói: “Hai người có thể không xin lỗi, vậy thì cứ đợi bị công khai trước công chúng đi
Nói xong, Diệp Văn định cúp máy thì Thẩm An Ngưng cắn răng đáp: “Được!”
“Tôi sẽ liên hệ với Du Giai Ý để tự xin lỗi, tôi cũng sẽ tự tay viết bản kiểm điểm. Thẩm An Ngưng khó khăn nói từng câu từng chữ: “Xin ông đừng thông cáo chúng tôi!”
Văn hóa Dao Trì của cô ta vừa mới thành lập, không thể sụp đổ trong tích tắc như vậy được.
Tạm thời cô ta muốn đồng ý với điều kiện của Diệp Văn, sau đó cô ta sẽ nghĩ cách xem sẽ giải quyết việc này như thế nào.
“Được. Diệp Văn vô cùng vui vẻ: “Vậy tôi cho cô ba ngày.
“Ba ngày sau tôi sẽ đích thân gọi cho Du Giai Ý, hỏi xem lời xin lỗi của hai người có làm cô ấy hài lòng không” Diệp Văn nói xong câu này thì cúp máy.
Thẩm An Ngưng tức tới nỗi ném điện thoại vào tường, trợ lý ở ngoài nghe thấy tiếng động bên trong thì vội vàng chạy vào hỏi: “Tổng giám đốc Thẩm, xảy ra chuyện gì thế?”
“Cút ra ngoài cho tôi!” Thẩm An Ngưng hét lên.
Trợ lý sợ hãi, vội vàng đóng cửa ra ngoài.
Thẩm An Ngưng sắp phát điên rồi, vừa nghĩ tới cảnh tượng cô ta phải xin lỗi trước mặt Du Giai Ý là cô ta muốn phát điên.
Du Giai Ý! Du Giai Ý!
Tất cả là lỗi của con chó này, làm cô ta mất hết tất cả, làm cô ta không còn thể diện!
Nếu như ngày ấy Du Giai Ý xảy ra chuyện thì cô cũng sẽ không còn cơ hội tham gia vòng kiểm tra kịch bản lần này của Diệp Văn nữa, tất cả cơ hội sẽ là của cô ta và Văn hóa Dao Trì của cô ta rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất