Sáng sớm Thôi Thành Bắc huýt sáo bước vào công ty, Thẩm An Ngưng đã mời ông ta làm quản lý Điện ảnh và Truyền hình, hiện tại ông ta cũng được xem là một nửa lãnh đạo cấp cao của Văn hóa Dao Trì rồi.
Khoảng thời gian trước, ông ta và ekip của mình bị Phó Quân Hạo phong sát, xém chút nữa ông ta đã phải đổi nghề.
Sau đó Thẩm An Ngưng tìm ông ta, nói cô ta đã tự thành lập một công ty riêng, muốn hợp tác với ông ta, chưa cần nói đến câu thứ hai thì ông ta đã đồng ý rồi.
Mặc dù con người Thẩm An Ngưng không có năng lực kinh doanh nhưng ba cô ta Thẩm Quốc Hùng lại có tiền.
Thẩm Quốc Hùng chỉ có một đứa con gái là Thẩm An Ngưng thôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ đập một số tiền lớn vào công ty cô ta, ông ta chỉ cần làm qua loa là cũng có lợi lộc rồi.
Đều là vì nghe nói cả một tầng lầu này là do Thẩm Quốc Hùng mua cho đứa con gái cưng của mình.
Ngồi trong văn phòng chưa được bao lâu thì trợ lý của Thẩm An Ngưng đã đến tìm cô ta, báo với Thẩm An Ngưng rằng không biết vì sao văn phòng lại bốc cháy, bảo cô ta đến đó xem thử.
Trong lòng Thôi Thành Bắc dâng lên một dự cảm không lành, không phải là bản thảo đưa cho Diệp Văn xảy ra vấn đề gì rồi chứ?
Không thể trách Thôi Thành Bắc có dự cảm như vậy được, thật sự ông ta đã làm chuyện thẹn với lòng nên mới chột dạ.
Họ vội vàng đến văn phòng của Thẩm An Ngưng, sau khi nghe Thẩm An Ngưng nói lại nội dung cuộc điện thoại với Diệp Văn thì sắc mặt Thôi Thành Bắc trắng bêch.
Thông báo nội bộ ngành không phải là chuyện nhỏ, cho nên ông ta lập tức nói: “Vậy chúng ta đến xin lỗi Du Giai Ý là được rồi”
“Không thể nào!” Thẩm An Ngưng hét toáng lên: “Tôi không thể đến xin lỗi Du Giai Ý được, cả đời này cũng không!”
Thôi Thành Bắc rất đau đầu: Không xin lỗi thì phải làm sao? Chẳng lẽ cô muốn bị kiện sao?”
Thẩm An Ngưng sống chết cắn chặt răng, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Thôi Thành Bắc thấy khó hiểu: “Cô và Du Giai ý có thâm thù đại hận gì? Xin lỗi thôi có gì đâu, chỉ là nói với nhau vài câu thôi, cũng đâu mất miếng thịt nào.
Đương nhiên ông ta không hiểu, cơn giận giữa phụ nữ với nhau rất nhỏ bé và kỳ quặc.
Thẩm An Ngưng tức giận nói: “Cô ta là vợ trước của Phó Quân Hạo, kể từ bốn năm trước lúc tôi chia tay với Phó Quân Hạo, cô ta bò lên giường của anh ấy thì tôi đã hận cô ta rồi!”
“Nếu như không phải cô ta chen ngang giữa đường thì tôi và Phó Quân Hạo đã sớm kết hôn rồi!”
Thôi Thành Bắc kinh ngạc há hốc mồm, Du Giai Ý là vợ trước của Phó Quân Hạo sao?
Thôi Thành Bắc bất chợt cảm thấy mình bị Thẩm An Ngưng chơi rồi.
Nếu như ông ta biết Du Giai Ý là vợ trước của Phó Quân Hạo thì ngay từ ban đầu đã không đồng ý với Thẩm An Ngưng xúi giục tên phó đạo diễn kia quấy rối Du Giai Ý rồi.
Phó Quân Hạo là đàn ông, mặc dù đã ly hôn nhưng đối với người phụ nữ đã từng thuộc về mình thì vẫn có sự chiếm hữu kỳ lạ, chẳng trách lúc đó Phó Quân Hạo lại ra tay giúp Du Giai Ý, thậm chí còn chặn hoạt động của ông ta và tên phó đạo diễn kia nữa.
Thôi Thành Bắc cũng hiểu tại sao Thẩm An Ngưng lại không muốn xin lỗi Du Giai Ý, nhưng nghĩ một lúc ông ta vẫn nói: “Tổng giám đốc Thẩm, dù cho cô và Du Giai Ý có ân oán ngày trước thế nào nhưng tình hình bây giờ đúng thật không có lợi cho chúng ta, chúng ta không thể lấy cứng chọi cứng được.
“Văn hóa Dao Trì vừa mới được thành lập, nếu như bị kiện thì sau này chúng ta sẽ không nhận được bộ phim nào cả, há chẳng phải là thê thảm sao?”
“Thỏa hiệp trước mắt không hề đồng nghĩa là sau này cũng sẽ thỏa hiệp, chúng ta đến đó xin lỗi trước, đợi thời điểm nhạy cảm này qua đi rồi chúng ta tính tiếp.
Thôi Thành Bắc tận tình khuyên nhủ Thẩm An Ngưng.
Đùa gì vậy, nếu Thẩm An Ngưng và Dao Trì đi đời nhà ma hết thì chẳng phải ông ta lại thất nghiệp sao.
“Để tôi suy nghĩ thêm đã.” Cuối cùng Thẩm An Ngưng chỉ có thể nói vậy, Thôi Thành Bắc thấy thế cũng chỉ có thể ra ngoài trước.
Còn lúc này, Du Giai Ý đang trên máy bay theo Phó Quân Hạo về Giang thành.
Trên cơ bản hai người không nói gì với nhau suốt cả đường đi, sau khi xuống máy bay, vốn dĩ Phó Quân Hạo sắp xếp Chu Dật Hoàng đến đón.
Lúc anh và Du Giai Ý đẩy xe hành lý bước ra bãi đỗ xe thì một chiếc xe màu đen chầm chậm dừng lại trước mặt họ.
Cửa sổ sau của xe hạ xuống, Phó Thanh Trung lộ diện trước mắt Phó Quân Hạo và Du Giai Ý.
Đối với ba chồng cũ là Phó Thanh Trung, Du Giai Ý cảm thấy vô cùng xa lạ.
Trong ấn tượng hình như cô chỉ gặp ông ta được ba lần, đều là trong bữa tiệc tết của gia đình.
Phó Thanh Trung thường xuyên sống ở nước ngoài, nhưng vẫn được xem có chút hiếu thảo, mỗi năm tết đến đều sẽ có mặt vào đêm giao thừa, nhưng sáng hôm sau thì đi mất.
Ba bữa tối vội vàng nên cuộc trò chuyện giữa Du Giai Ý với ông ta cũng có hạn.
Hơn nữa Du Giai Ý có thể cảm nhận được Phó Thành Trung giống Đổng Thư Nhã, hai người đều không thích cô.
Cô đã từng nói cả nhà họ Phó cũng chỉ có ông cụ Phó hài lòng vui vẻ với cô thôi.
Lúc này gặp lại Phó Thanh Trung lần nữa, Du Giai Ý vô cùng ngượng ngùng, dù gì cô và Phó Quân Hạo đã ly hôn rồi.
Sau khi Phó Quân Hạo thấy Phó Thanh Trung thì không có biểu hiện gì, không cần nghĩ anh cũng biết tại sao Phó Thành Trung thường xuyên không về nước nhưng lại đột nhiên trở về, đơn giản là vì chuyện của Phó Như Ngọc.
Mặc dù Phó Thanh Trung bạc tình nhưng Phó Như Ngọc cũng là con gái ruột của ông ta, hơn nữa nếu như Phó Như Ngọc phải vào tù thật thì cũng liên lụy đến thanh danh của nhà họ Phó, cho nên rất rõ ràng Phó Thanh Trung trở về là có ý đồ can thiệp vào chuyện này.
Phó Quân Hạo quay đầu dặn dò với Du Giai Ý đang đứng bên cạnh: “Em ngồi xe Chu Dật Hoàng về đi.
Du Giai Ý gật đầu, vừa định quay người đi thì nghe Phó Thanh Trung ngồi trong xe nói: “Nếu như đã gặp rồi thì Du Giai Ý cũng đi cùng luôn đi.
Du Giai Ý không lên tiếng, Phó Quân Hạo đã từ chối thay cô: “Không cần đâu.
Sau đó Phó Quân Hạo đã nhét hành lý vào cốp xe, mở cửa bước lên xe.
Du Giai Ý thờ phào một hơi, nhanh chóng đến bãi đỗ xe tìm Chu Dật Hoàng.
Phó Quân Hạo vừa ngồi lên xe thì Phó Thanh Trung đã thờ ơ bảo: “Tại sao lại bảo vệ cô ta đến vậy? Ngồi xe chung với chúng ta thì làm sao? Ba có thể ăn thịt cô ta sao?”
Phó Quân Hạo hờ hững trả lời: “Cô ấy không thân với chúng ta.”
Phó Thanh Trung xuất hiện đúng lúc này chắc chắn không phải trùng hợp khớp với thời gian máy bay của anh hạ cánh.
Rõ ràng đã điều tra chuyến bay của anh và Du Giai Ý trước đó rồi cố ý ở đây đợi họ, cố ý muốn gặp Du Giai Ý, thuận tiện gây chút áp lực cho cô, dù gì người muốn tố cáo Phó Như Ngọc cũng là Du Giai Ý.
Phó Thanh Trung bị câu nói của anh chọc cười: "Cô ta không thân với ba cũng thôi đi, cô ta cũng không thân với con luôn sao? Không thân với con mà hai người lại đi công tác với nhau à?”
Phó Quân Hạo không cảm xúc tiếp tục trả lời lại: “Cùng đi công tác thì đồng nghĩa bọn con rất thân sao? Cũng chỉ vì công việc mà thôi”
Phó Thanh Trung: "...
Con trai ông ta khi nào luyện được bản lĩnh nói dối trắng trợn như này vậy?
Phó Như Ngọc đã mách hết với ông ta trong điện thoại rồi, nói đứa con trai này phải lòng vợ cũ Du Giai Ý, kết quả bây giờ anh lại nói không thân với Du Giai Ý?
Phó Thanh Trung tức đến một lúc sau cũng không nói được gì, hai người đều dời ánh đi chỉ nhìn ra cửa sổ, không ai quan tâm đến ai.
Vốn dĩ thời gian ở cạnh hai đứa con của Phó Thanh Trung đã ít đến đáng thương, nay lại quanh năm sống ở nước ngoài, cũng xem như không thể nói chuyện tình cảm với Phó Quân Hạo được nữa, trên cơ bản quan hệ hai cha con không khác gì người dưng nước lã cả.
Còn đối với người mẹ Đổng Thư Nhã thì đôi khi Phó Quân Hạo vẫn còn một chút tình cảm, nhưng đối với người ba này thì có thể chỉ là một người có mối quan hệ máu mủ trong sinh học mà thôi, những tình cảm khác thật sự hoàn toàn không có.
Bây giờ dù cho nhà họ Phó hay Phó Thị thì đều nằm trong sự khống chế của anh, Phó Thanh Trung muốn nhúng tay vào chuyện gì trừ phi là muốn nhờ cậy Thẩm Quốc Hùng, vậy còn phải xem Thẩm Quốc Hùng có đủ năng lực để nhúng tay vào không đã.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất