Du Giai Ý ngồi xe Chu Dật Hoàng quay về, Chu Dật Hoàng giỏi ăn nói nên hai người trò chuyện rất vui vẻ. 

Mặc dù Chu Dật Hoàng và Chu Bảo Khiết là chị em sinh đôi nhưng tính cách hai người lại không giống nhau. 

Chu Bảo Khiết khá chậm, hơn nữa còn chín chắn, điềm đạm. Chu Dật Hoàng thì lại hướng ngoại, cởi mở hơn, cho nên mặc dù hai người họ đều làm việc bên cạnh Phó Quân Hạo nhưng công việc phụ trách hoàn toàn không giống nhau. 

Nhiều trường hợp cần giao tiếp đều là Chu Dật Hoàng ra mặt, đôi lúc mới cần đến Chu Bảo Khiết. 

Sau khi Du Giai Ý về đến nhà thì dọn dẹp, được một lúc cô nhận được điện thoại của Hứa Vĩnh Bảo, anh ta nói trong điện là rằng đến để giúp cô xem thử máy tính, đây là chuyện lớn, Du Giai Ý vội vàng đồng ý ngay. 

Hai mươi phút sau Hứa Vĩnh Bảo đã đến nơi, anh ta đeo một chiếc kính có gọng màu vàng, cởi áo khoác ra, lúc này trông anh ta có vài phần giống người dày dặn kinh nghiệm nghiệp trong giới công nghệ cao. 

Hứa Vĩnh Bảo thực hiện một loạt động tác thuần thục, sau đó đắc ý nói với Du Giai Ý: “Lần này máy tính của cô có thể được xem là vững như thành đồng, hacker bình thường không xâm nhập được đâu, cô có thể yên tâm sáng tác rồi. 

“Cảm ơn anh nhiều lắm” Du Giai Ý cảm ơn xong, cô suy nghĩ một lúc lại nói: “Đúng rồi, Tống Hoài An, bác sĩ Tống mà lúc trước giúp tôi chữa trị ấy, hôm nào tôi mời hai người ăn cơm nhé” 

Du Giai Ý nghĩ dù gì bác sĩ Tống kia cũng là Hứa Vĩnh Bảo giới thiệu nên chắc chắn hai người họ quen biết nhau, mời họ ăn cơm chung sẽ không có gì đâu. 

Không ngờ là Hứa Vĩnh Bảo xém chút sặc nước: “Đừng! Ngàn lần đừng bắt tôi ở chung chỗ với cô ta. 

Du Giai Ý không hiểu: “Sao vậy? Hai người không phải đồng nghiệp sao? Bác sĩ Tống còn là người anh giới thiệu đấy?” 

Hứa Vĩnh Bảo oán hận nói: “Bát tự của tôi không hợp với cô ta. 

“Ồ, được thôi. Du Giai Ý cũng không miễn cưỡng Hứa Vĩnh Bảo: “Nếu đã như vậy thì tôi sẽ mời mình cô ấy vậy” 

Du Ân vừa nói vừa cầm túi định ra ngoài: “Đi thôi, đúng lúc giờ cơm, tôi mời anh một bữa” 

Ai biết được Hứa Vĩnh Bảo lại kỳ quặc không chịu nhúc nhích: “Cô định hôm nào mời cô ta thế? Tôi xem thử có thời gian không, không cần cô phải mời bọn tôi đến tận hai lần, cô cũng là người bận rộn mà 

Anh ta lúc thì không muốn ở chung một chỗ với Tống Hoài An, lúc thì lại đồng ý, Du Giai Ý không nhịn được bật cười: “Rốt cuộc anh và bác sĩ Tống có ân oán gì vậy, anh cứ lật mặt như lật bánh tráng thế, ngược lại có vẻ anh rất quan tâm cô ấy” 

“Ai quan tâm cô ta chứ! Cô đừng nói bậy!” Hứa Vĩnh Bảo phủ nhận lời nói của cô. 

“Nghe nói cô đã nhận kịch bản cải biên từ sách mới của Diệp Văn, tôi không phải đang muốn tiết kiệm thời gian thay cô sao?” Hứa Vĩnh Bảo lại dặn dò cô: “Cô gọi điện thoại hỏi thử cô ta trước xem khi nào cô ta có thời gian, nói không chừng lúc cô ta rảnh thì tôi phải tăng ca đấy. 

Du Giai Ý chỉ đành nghe theo anh ta, cầm điện thoại lên gọi cho Tống Hoài An. 

Lần trước khi Tống Hoài An trị liệu giúp cô, hai người trò chuyện rất vui vẻ, Tống Hoài An cười nói trong điện thoại: “Mời cơm thì không cần đâu, phục vụ cho bệnh nhân là trách nhiệm và nghĩa vụ của chúng tôi, nhưng lần trước nghe cô nói cô quen biết Chu Tuấn Hải, nếu có thể giúp tôi có được chữ ký thì hay quá” 

“Muốn chữ ký của Chu Tuấn Hải sao?” Du Giai Ý sảng khoái đồng ý: “Không vấn đề gì” 

Còn không đợi Du Giai Ý nói xong thì điện thoại đã bị Hứa Vĩnh Bảo đứng bên cạnh thô lỗ cướp lấy, Du Giai Ý bị dọa một phen. 

Chỉ thấy Hứa Vĩnh Bảo tức giận hét lên với điện thoại: “Bác sĩ Tống à, nếu như tôi không nhớ nhầm thì năm nay cô sắp ba mươi rồi đúng không? Một bà cô già ba mươi tuổi như cô lại đi thích trai trẻ đẹp hai mươi tuổi mơn mởn như người ta, cô có thấy xấu hổ không vậy?” 

Du Giai Ý: “. ” 

Trước đây cô cảm thấy Phó Quân Hạo nói năng thô lỗ, trước đây cô cũng cảm thấy Hứa Vĩnh Bảo lịch thiệp, lý trí, điềm đạm, sao lúc này lại nói ra những lời khó nghe đến vậy? 

Nói con gái người ta là một bà cô già, Hứa Vĩnh Bảo đang muốn cô đơn cả đời hay sao. 

Nhưng hình như Tống Hoài An đang nghe điện thoại lại không tức giận, Du Giai Ý đứng bên cạnh loáng thoáng nghe được Tống Hoài An cười khanh khách trả lời Hứa Vĩnh Bảo: “Có gì phải xấu hổ chứ? Cũng như đàn ông thích thân hình của các cô em xinh tươi thôi, bà cô già ba mươi tuổi cũng thích thân hình của trai trẻ mà 

“Ha ha!” Hứa Vĩnh Bảo tức đến mặt đỏ cả lên, sau khi khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng thì thẳng tay cúp điện thoại. 

Du Giai Ý đưa tay lên giữ lấy đầu, vô cùng đau đầu với với Hứa Vĩnh Bảo: “Bác sĩ Hứa, lúc nãy anh đối xử với bác sĩ Tống như vậy có phải không thích hợp lắm không?” 

“Còn có bác sĩ Tống chỉ nói muốn chữ ký mà thôi” Lời nói Du Giai Ý chỉ dừng ở đây, cô cũng ngại trách mắng Hứa Vĩnh Bảo vì đã nói những từ khó nghe đến vậy. 

Hứa Vĩnh Bảo tức giận: “Cái gì mà xin chữ ký thôi, tôi thấy cô ta muốn tán người ta luôn rồi!” 

Dư Giai Ý nhún vai nói: “Hình như bác sĩ Tống đang độc thân thì phải? Nói khó nghe đi nữa thì dù cô ấy có muốn tán Chu Tuấn Hải thì cũng có sao đâu? Không đến nỗi bị anh nói như người ta đã làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo vậy chứ?” 

Hứa Vĩnh Bảo bị câu hỏi bình tĩnh của Du Giai Ý khiến cho nghẹn họng, Du Giai Ý lại nói: “Sao anh lại tức giận chứ, không phải là vì anh thích bác sĩ Tống rồi 

chứ?” 

Biểu hiện của Hứa Vĩnh Bảo như vậy không bình thường, nếu Du Giai Ý không phát hiện ra điều gì thì đúng thật là chậm tiêu quá rồi. 

“Tôi... Gương mặt đẹp trai của Hứa Vĩnh Bảo đầy ngại ngùng, sau đó anh ta ôm lấy túi máy tính của mình vội vàng nói với Du Giai Ý: “Tôi đi trước đây, cô làm việc của mình đi 

Du Giai Ý vội vàng đáp: “Tôi còn phải mời anh ăn cơm nữa. 

Túi cô cũng cầm rồi, bây giờ anh ta lại nói phải đi sao? 

“Không cần đâu, phủi tay một cái mà thôi” Hứa Vĩnh Bảo nói xong thì rời đi, Du Giai Ý chỉ đành thôi vậy. 

Không cần mời khách, Du Giai Ý cũng không muốn ra ngoài ăn nên dứt khoát gọi đồ ăn ngoài về. 

Trong thời gian đợi đồ ăn đến Du Giai Ý gọi lại cho Tống Hoài An. 

Du Giai Ý cảm thấy có lỗi: “Bác sĩ Tống à, vừa rồi thật ngại quá, tôi cũng không ngờ bác sĩ Hứa lại cướp điện thoại của tôi” 

Sau đó Du Giai Ý lại giải thích với Tống Hoài An quá trình sự việc, Tống Hoài An thản nhiên đáp: “Không sao. 

Dư Giai Ý suy nghĩ một lúc thấy vẫn nên hỏi: “Giữa cô và bác sĩ Hứa?” 

Tống Hoài An cũng không giấu giếm gì, nói sự thật cho cô biết: “Trước đây lúc còn học ở nước ngoài tôi đã từng ngủ với anh ta vài lần, tôi sớm đã quên nhưng hình như anh ta còn nhiều thành kiến với tôi lắm” 

Du Giai Ý kinh ngạc há hốc miệng, mất một lúc cũng không nói nên lời. 

Người sống ở nước ngoài đều cởi mở như vậy sao? 

Ngủ với nhau vài lần xong thì cô nàng đã quên tiệt Hứa Vĩnh Bảo luôn? Hơn nữa hình như Hứa Vĩnh Bảo cũng không phải là người đàn ông khiến người ta dễ quên mà? 

Ngoại hình Hứa Vĩnh Bảo cao to đẹp trai, thần thái ngút ngàn, nghe nói thời đi học còn là học sinh giỏi, nhưng Tống Hoài An lại có thể nói quên là quên người 

đàn ông như vậy sao? 

Hình như cô ta cảm nhận được Du Giai Ý đang kinh ngạc vì chuyện này nên Tống Hoài An lại cười giải thích thêm một câu: “Nói thật ra thì lúc đó tôi có quan hệ như vậy với anh ta đơn giản là vì cảm thấy bản thân đã học hành biết bao nhiêu năm, đã tuổi này rồi mà vẫn còn trong trắng nên đã tìm một người đàn ông có điều kiện không tồi cảm nhận một chút xem sao thôi mà.” 

eyJpdiI6IkxDclhpWXRiS2lBSDYzNVllN1Q1a1E9PSIsInZhbHVlIjoicTFuSVhEQ3JwUXZXXC9zTUFPVUFQMjZHeFh4ZWJJVjVXc3F1bmk0MlR4REp1QWhaQnYzUHZLbTlzOTRVem8rbU9mWDJJYlFzMkNvQnFDRWZSV0NReElzMzQwMG1yY1lMY25GQW9NM2l1VmRqVXUzUEJRYUw4dTFuS0hHTUpKM2gwaTllZ1YxOEVCQjNXNHdkMHJ0bUE3K01tTVR3b3NrZ3JqeHVUTGNqXC9LMmkyRWNvSFIyV1JId1ZwdU0wYlFtNGwwQU8rZDJJdmJkeGpkRTlvRUNvaWU3NkZ6ZmRNS2xlWks3eldUNWlyTEdSVlNtY2l5c3ZaTm5vbFwvWGhuemJhT1liZ3g5ZjNOeTFFaE81aGVORUVmOVU0N2VTNERia2tsUm5jWUxrOU5JcUgxSHFYbWt1OUhTODl6Q2FSdDE4NDVlVTE0ZjVOdHFOMFN2T1lNOGpWU2ZRTGllQlE0bmZ3bmZPU2lmZUdySFRPdjVjRTN0aVwvRnJueEVueFBTYk9PQnRJZzhUekVuYktRUVdmbXF5TStYNE50NHRLeXZKczNHNXY3bFwvWDFBazNhOVU0YUJ2S3pMN1NDSXhJakhFQklFM25maFJaVjM4ejkyRUlFU1l0d0NcL1dneXF1MkJ1QXBXK1lTb0piaUtaVVhIQmN4bjF5dVBVWUR3SVBRc21GaExEMlFsb1VvbkYrZ1hmNk9UbDI5eDVMUkVKSmk1TWJhQTI5XC9IbFFHMVJJd3E1T0ZVXC9YRUo1VFg5TXBXRjd6WkFmODdKNlQ2S0V0UjFvQlN3b2habmxwc2lvMEFKT2t4XC9IZmtrRUFTWmNtVUVnRXZnXC93c3Bqd2laWmJVdkpqRlgzNG9XRmtsWThRb3lBejNIWkNTSlRRPT0iLCJtYWMiOiJkZGIzMmZjNjlmNDE2NGM3NTg5Mzc5YThlZWUyY2UyZTRjNjY5YTJiMTc0NjJkZTU3MjkwMWZmN2NiZmE4YzE4In0=
eyJpdiI6InVRWWNueXk4R2tseDNETDM4VXF6MGc9PSIsInZhbHVlIjoiRHJOenZWM3RFTDNGTmVJYjFcL1VqUFArZyt1XC9FQ0hwTmVmTElDdnRiWWZWbzJYbnJCaVwveEJYbTdqa0lFdW5vSml2RGlsbFVKT0J2VzhiOUdndlpBUlNDWWJjaEg0ZHZCVmJHSUIxT1FzM0tuT3U1Qno4Z0lVZGM5QmlHQ05xcWdkUGlaNzRoamE2dHpmaFN0WTViRCttUG5iMm52U3JoNzRCOVFIdDA0VXZjQmFFOTZrYlplQzJrcWROZ09cLzVKciIsIm1hYyI6ImE5ZDA1NjAzYmEyNTIyODRhNjUxOGQzNTczZTUyZmI5MjJlYTI4MDgyMjA1ZmM4ZGRhOTc3ZDM1OTk5NjRjMGQifQ==

Cho nên Tống Hoài An thật sự chỉ muốn vui chơi qua đường với Hứa Vĩnh Bảo thôi, còn Hứa Vĩnh Bảo lại xem nó là thật.

Ads
';
Advertisement
x