CHƯƠNG 1402
Vòng cài tóc hoa thần tam sắc, nghe thôi đã cảm thấy đẹp.
Linh Bối giật áo Cửu Thiên, khuôn mặt tràn đầy sự hi vọng.
Cửu Thiên có chút ngượng ngùng, hình như người ta không muốn tặng cho hắn, hắn cũng không thể mở miệng đòi.
Ở phía sau, Thập Tam và ông lão đi theo hầu thánh nữ đều đang nhìn ngắm bốn xung quanh.
Sắc mặt của ông lão đột nhiên thay đổi, sắc mặt của Thập Tam cũng ngày càng khó coi.
Sau đó ông lão đột nhiên đi lên, đứng bên cạnh thánh nữ, miệng mấp máy, hình như đang nói gì đó.
Thập Tam cũng đi lên, khẽ kéo áo Cửu Thiên.
Cửu Thiên quay đầu lại nhìn Thập Tam, Cửu Thiên nhìn thấy vài thứ gì đó từ trong mắt của Thập Tam.
Đôi mắt lóe lên, vẻ mặt Cửu Thiên vẫn như bình thường, lén lút vẫy tay với Thập Tam.
Thập Tam nhìn động tác của Cửu Thiên, cúi người lùi về phía sau, chỉ là lần này hắn ta cách Cửu Thiên gần hơn.
Chiếc thuyền lớn đi ngược dòng, bắt đầu leo lên núi.
Thánh nữ và Lâm Thủ Phủ vẫn nói cười với nhau, Cửu Thiên và Linh Bối cũng đang nhìn trái nhìn phải, ngắm nhìn những loài hoa cỏ kỳ lạ.
Chiếc thuyền vừa leo lên, vừa bắt đầu tăng tốc.
Mấy tiếng sau, cuối cùng mọi người cũng lên đến đỉnh núi.
Chiếc thuyền từ từ dừng lại, đập vào mắt mọi người là một tòa cung điện khổng lồ bằng gỗ được bao phủ bởi mây và sương mù.
Không có tường đá, không có ngói lấp lánh. Chỉ có những cái cây khổng lồ, hoàng cung được làm bằng nhánh cây và dây leo.
Chim hót, hương thơm của hoa, cỏ cây tung hoành ngang dọc.
Nhưng những dây leo khổng lồ này cũng không phải mọc lên một cách ngẫu nhiên, giống như có người dùng hai bàn tay lớn ngưng tụ lại với nhau, tạo thành một tòa nhà mái
vòm.
Ở giữa những ngôi nhà này còn có hàng trăm cây hoa màu đỏ khổng lồ.
Cao trăm trượng, rộng hàng chục trượng, được thị vệ nước Linh bay bốn xung quanh bảo vệ.
Tay cầm cây mây và mâu gỗ, mặc áo giáp bằng mây viết đầy phù văn, đầu đội vòng hoa, dáng vẻ khí khái anh hùng.
Giữa mây mù, thị vệ qua lại như con thoi.
Lâm Thủ Phủ chậm rãi bay lên, khẽ nói: “Chư vị, chúng ta cùng bay qua. Đã đi đến đây, không thể đi bộ được, mọi người có biết bay không?”
Thánh nữ và ông lão ở phía sau lập tức bay lên.
Cửu Thiên đặt Tiểu Hắc lên vai, lớn tiếng nói: “Dẫn chúng tôi đi!”
Tiểu Hắc đột nhiên trở nên to lớn, khiến Lâm Thủ Phủ giật mình.
Cửu Thiên, Thập Tam, Linh Bối đi lên lưng của Tiểu Hắc. Tiểu Hắc gầm một tiếng, sau đó vỗ cánh bay lên.
Lâm Thủ Phủ đi trước dẫn đường, giữa những đám mây, có rất hoa đang nở rộ và thị vệ đang bay lượn.
Những đóa hoa khổng lồ kia có năm màu.
Cửu Thiên nhìn thật kỹ, những bông hoa này không chỉ là công trình kiến trúc, mà còn là những vật phòng ngự khổng lồ. Cửu Thiên nhìn thấy bên trong một vài bông hoa có lửa đang cháy mạnh và sấm sét, chỉ cần nó phun sức mạnh ở bên trong ra, trong nháy mắt có thể khiến võ giả có tu vi thấp chết ngay tại chỗ.
Cửu Thiên vỗ đầu Tiểu Hắc, bảo nó nhất định không được bay sai đường, nhất định phải theo sát, nếu không sẽ không biết bị chết như thế nào.
Rất nhiều thị vệ nhìn thấy chín vòng xoắn ốc trên cánh của Lâm Thủ Phủ, lập tức thả cho đi.
Mọi người không biết phải đi qua bao nhiêu cửa, nhìn thấy bao nhiêu hoa và cây khổng lồ, và lôi trì trên bầu trời mới đến được một bông hoa khổng lồ.
Bông hoa này có năm màu, trên bên sáng lấp lánh, là sức mạnh ngũ hành của trời đất.
Bông hoa đang nở rộ, bên trong chỉ có một bức màn ánh sáng tràn đầy màu sắc. Có mấy thị vệ mặc áo giáp bằng mây màu xanh lá, trên đầu đội vòng hoa hai màu, đứng trước hoa ngũ sắc, nhìn chằm chằm vào Lâm Thủ Phủ và mấy người khác.
Lâm Thủ Phủ dẫn mọi người đi đến trước bức màn ánh sáng, từ từ dừng lại, lớn tiếng nói: “Thần, Lâm Linh Lân, dẫn thánh nữ của nước Bắc Thần đến yết kiến!”
Ánh sáng ngũ sắc đột nhiên mở ra, mọi người lập tức cảm nhận được một luồng sức mạnh khổng lồ đang hút bọn họ vào.
Lòng bàn chân đáp xuống đất, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thấy một con đường hoa dịu dàng và khẽ đung đưa.
Những con đường hoa này, mỗi một gốc có kích thước mấy trượng, cao mấy chục trượng.
Hơn nữa trên mỗi một con đường hoa đều có một quan chức của nước Linh mặc trang phục bằng hoa đứng canh giữ.
Phía trên cùng, trong một bọc rễ, có một cô bé khoảng mười năm mười sáu tuổi đang ngồi bên trong.
Cô bé có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sáng, hàm răng trắng, vẻ mặt hồng hào, trên người mặc bộ quần áo bằng hoa ngũ sắc. Phía sau, một đôi cánh đang dang rộng, bên trên có mười hình xoắn ốc bằng vàng.
Cô bé này chắc chắn là quốc chủ của nước Linh.
Thánh nữ bước lên một bước, cúi người nói: “Thánh nữ Hàn Vũ Nhi của nước Bắc Thần Thiên Các tham kiến bệ hạ nước Linh!”
Cửu Thiên và những người khác cũng bước lên, cúi người hành lễ.
Cửu Thiên giật bắn mình, chỉ vào mình nói: “Tôi?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất