Ngọn lửa thiêu đốt vạn vật, khắp đất trời đều bập bùng ánh lửa.
Lê Nhân Long quỳ xuống đất, máu tươi không ngừng tuôn ra rồi chảy xuống dung nham, ngay sau đó, một làn khói xanh lập tức bay lên.
Vô Phong trọng kiếm xuyên qua lồng ngực anh ta, nếu là người bình thường thì dính trọng thương như vậy là chết chắc.
Nhưng thân là đệ tử đứng đầu Ngự Thú trai, tu vi của Lê Nhân Long đã sớm vượt qua cảnh giới Bất Diệt Thân.
Anh ta từ từ rút trọng kiếm Vô Phong ra.
Vết thương trên người, khép lại với tốc độ kinh người.
Sắc mặt Lê Nhân Long tái nhợt, anh ta bắt đầu há miệng thở dốc.
Dung nham chảy tới rồi lập tức thiêu cháy giày của anh ta.
Trên bầu trời, Cửu Thiên lạnh lùng rút phi đao trên người ra.
Tuy năng lượng trên phi đao không yếu nhưng vẫn chưa đủ để ảnh hưởng tới hắn.
Thực ra, Cửu Thiên cảm thấy năng lực mạnh nhất của mình không phải chiến đấu vượt cấp.
Mà là thân thể thiên chuy bách luyện, cộng với thế giới chi lực bên trong cơ thể.
Đây mới là nguyên nhân giúp hắn hành động và tung hoành thiên hạ vô cùng thuận lợi.
Một chiêu của Lê Nhân Long căn bản không hề gây uy hiếp gì đối với hắn.
Cửu Thiên vung tay lên, ném phi đao về ngay bên chân Lê Nhân Long.
Lê Nhân Long nhìn phi đao trước mặt, thầm mắng một tiếng.
Anh ta thật sự không muốn ném trả trọng kiếm Vô Phong cho Cửu Thiên.
Nhưng bây giờ, người ta đã trả lại phi đao cho anh ta rồi.
Nếu không trả kiếm cho người ta thì khán giả đang xem bên ngoài sẽ cảm thấy anh ta rất hẹp hòi.
Lê Nhân Long quyết không làm loại chuyện có thể tổn hại danh dự cỡ này đâu.
Lê Nhân Long nhỏ giọng nói: "Nếu không phải thi đấu thì tốt rồi.
Nói xong, Lê Nhân Long liền xoay người đá trọng kiếm Vô Phong rơi vào tay Cửu Thiên.
Tại Nước Kình Thiên, càng lúc càng nhiều người tụ lại xem trận đấy này.
Vốn dĩ danh tiếng của Ngự Thú trai đã đủ vang dội rồi, bây giờ còn có người không ngừng kêu lên.
"Trời ạ, hình như Lê Nhân Long của Ngự Thú trai đánh không lại đối phương rồi. Hắn ta là một trong những cường giả mà Bát phương tiền trang dự đoán sẽ tiến vào top 100 đó!"
Tiếng hò hét không ngừng vang lên trong thành Kình Thiên, truyền từ con đường này tới con đường khác. Rất nhanh, trên đường lớn đều chật kín người vây xem trận đấu này. Vũ Hoàng Yến cười lớn, Cửu Thiên của hiện giờ lại mạnh như vậy, tu vi kinh người như vậy. Vũ Hoàng Yến lẩm bẩm: “Anh càng lúc càng mạnh. Không ngờ tôi đã bị anh bỏ xa như vậy rồi, đúng là khó tin”
Vũ Hoàng Yến híp mắt, trong mắt đều tràn ngập ánh sáng.
Cô ta còn nhớ rõ khi Cửu Thiên và mình cùng tham gia khảo hạch tuần sử trung đẳng.
Vật đổi sao dời, người vẫn như thế như tu vị lại khác một trời một bậc.
Vũ Hoàng Yến dừng một chút rồi nói khẽ: "Nếu anh thật sự là ma tu thì tốt biết bao......
Trận chiến vẫn còn tiếp tục, canh khí vẫn bốc lên.
"1
Cửu Thiên cầm Vô Phong trọng kiếm, thân thể tiếp tục bành trướng.
Thân hình cao trăm trượng vẫn còn chưa phải là cực hạn của hắn.
Mi mắt Lê Nhân Long giật giật, anh ta nhìn hành động của Cửu Thiên rồi lắc đầu: “Không ổn, tôi không muốn để lộ toàn bộ thực lực ngay trong trận đầu đâu. Dạ Ảnh, anh đang ép tôi!”
Lê Nhân Long thầm nghiến răng, nhìn Cửu Thiên như thế, anh ta biết rằng trận chiến này không thể đánh chơi được rồi.
Lê Nhân Long vẫy tay, trong chớp mắt, sau lưng anh ta bắt đầu xuất hiện một trời phi đao.
Tiếng ong ong vang lên, những phi đao quang mang vạn trượng này ngưng tụ thành một trận pháp sau lưng Lê Nhân Long, có thể nhìn thấy là chữ "Phong"!
Lúc này, cơ thể của Cửu Thiên đã cao như núi, hai mắt như nhật nguyệt.
Lân Long Giáp trên người hắn như biến thành từng khối nham thạch màu đen bao trùm toàn bộ cơ thể.
Tới bây giờ, Cửu Thiên mới dám vỗ ngực nói rằng hắn đã hoàn toàn nắm bắt được môn công pháp Thân hoá thiên địa này.
Nhìn cơ thể dính với thiên địa của hắn, người của nước Kình Thiên không có cảm giác gì, nhưng người của các quốc gia khác đã bắt đầu kinh ngạc kêu to.
Bởi vì bọn họ đều nhận ra, khác với người Nước Kình Thiên cao lơn, mỗi cơ bắp trên người Cửu Thiên đều cứng rắn và đầy ắp sức mạnh.
Thật sự khó mà tưởng tượng nổi, tại sao một võ giả còn chưa nhập tôn lại có năng lực cường đại như vậy.
Lê Nhân Long cũng thầm sợ hãi, sắc mặt ngưng trọng.
Hắn nhấc hỏa diễm cự kiếm lên rồi đạp chân xuống đất, trong phút chốc, đất trời rung chuyển. Những ngọn núi xung quanh đều rung lắc, từng tảng đá khổng lồ liên tục rơi
xuống.
Dù Cửu Thiên trở nên to lớn như vậy thì động tác của hắn vẫn linh hoạt vô cùng.
Trước cảnh tượng này, những đệ tử Ngự Thú trai đi cùng Lê Nhân Long đều cảm thấy căng thẳng.
Giờ phút này, niềm tin bọn họ đặt lên người Lê Nhân Long bắt đầu lung lay.
Lê Nhân Long trở tay, phi đao như lốc xoáy điên cuồng bay thẳng lên trời.
Cửu Thiên chém mạnh vào cơn lốc xoáy tràn ngập ánh sáng phi đao.
Gió rít điên cuồng, thanh âm đinh đinh đang đang vang lên.
Lốc xoáy mạnh mẽ chặn được một kiếm kinh thiên của Cửu Thiên.
Phi đao nhanh chóng xoay tít, gỡ xuống từng lớp kiếm khí của Cửu Thiên. Ngay cả ngọn lửa trên thân kiếm cũng tối dần.
Cửu Thiên hơi nhíu mày, nhưng vào lúc này, trong lốc xoáy chợt vang lên tiếng động vật gào thét.
“Vạn thú phi đẳng!”
Tia sáng loé lên, sau đó một đám thú lao ra từ trong lốc xoáy!
Rồng, hổ, báo, rắn, bò, ngựa, cừu!
Vô số hư ảnh thú hoang khổng lồ gầm thét rung trời rồi vọt thẳng lên người Cửu Thiên.
Ngoài màn sáng, các đệ tử Ngự Thú trai đột nhiên đứng dậy và trầm trồ khen ngợi.
“Tốt, vạn thú Tề Thiên Quyết! Xem thử ngươi có sống nổi không!”
“Trước chiêu Vạn thú phi đẳng, mọi thứ đều là bọt nước!”
“Đại ca thắng rồi!”
Nhiều khán giả cũng trừng to mắt.
Có thể xem một trận đấu hoa lệ như thế, dĩ nhiên khiến không ít người đã nghiền.
Trong đám đông còn có không ít người lấy thông kính ra quay phim lại, đồng thời lấy giấy ra ghi chép lại đặc điểm của chiêu thức mà Lê Nhân Long vừa dùng, còn có cái tên Dạ Ảnh.
Có thể thấy, sau trận đấu này, cái tên Dạ Ảnh đã lọt vào mắt mọi người.
Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Trong màn sáng, tiếng nổ nhức óc liên tục vang lên.
Dù chỉ đứng quan sát bên ngoài thì khán giả cũng có thể cảm nhận được nguồn năng lượng bùng nổ.
Lê Nhân Long thở hổn hển, anh ta nheo mắt nhìn chằm chằm bốn phía.
“Thắng rồi sao?”
Hắn nhỏ giọng, không biết một chiêu kia gây thương tổn thế nào.
Nhưng vào lúc này, Lê Nhân Long chợt cảm thấy trước mắt loé sáng.
Sau đó một bàn tay bóp lấy cổ anh ta, đồng thời một nguồn năng lượng vô cùng mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể và chế trụ tất cả động tác của Lê Nhân Long. “Đạo Vực! Đây là Đạo Vực, trời ạ, Dạ Ảnh này là Võ Tôn!”
“Lê công tử, thật xin lỗi, nhiệm vụ của tôi là phải giết chết anh. Nhưng tôi lại không muốn làm vậy, nên anh có thể giả chết không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất