Lê Nhân Long ngây người, anh ta không rõ vì sao Cửu Thiên lại nói như vậy.
Nhưng không đợi anh ta kịp phản ứng thì một cỗ năng lượng vô cùng mạnh mẽ đã vọt vào trong cơ thể của Lê Nhân Long.
Trước nửa đạo vực của Cửu Thiên, anh ta căn bản không thể phản kháng. Có thể nói, tu vi của Lê Nhân Long không đủ để chống lại đạo vực có cường độ gấp mấy lần đạo vực của tôn giả bình thường.
Đây cũng là điểm khác biệt giữa đạo vực của Cửu Thiên và những người khác.
Vì đây là đạo vực dùng canh khí tạo này nên nó sẽ có cường độ của canh khí.
Mặc dù phạm vi che phủ và công hiệu vẫn có chút khoảng cách với đạo vực của tôn giả chân chính. Nhưng duy chỉ có cường độ là thật sự vượt xa những người khác.
Nói cách khác, đạo vực của Cửu Thiên, có thể là loại đạo vực khó phá hủy nhất.
Một khi đã phóng ra thì nó chỉ có thể bị đạo vực cường đại hơn phá huỷ, hoặc tự bị thương và không thể tiếp tục duy trì. Bằng không, rất khó để phá huỷ nó.
Nếu lúc hắn chạy trốn khỏi Đan Thánh quốc, Ngũ trưởng lão có đạo vực cường độ mạnh thế này.
Thì e rằng Cửu Thiên đã chết không biết bao nhiêu lần.
Trong phút chốc, cả người Lê Nhân Long đã dính đầy máu, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng Lê Nhân Long cảm nhận được Cửu Thiên đang cố tránh hai vị trí trọng yếu nhất: đan điền và thức hải.
Nguồn năng lượng kia chỉ khiến anh ta trông máu me thôi chứ không thể tiêu diệt Lê Nhân Long.
Lê Nhân Long trợn mắt nhìn Cửu Thiên.
Khói bụi tản đi, thông qua màn sáng, vô số người đều trông thấy cảnh tượng này.
Đệ tử Ngự Thú trai đều há miệng không dám tin.
Đám đông cũng không ngừng sợ hãi hô to.
“Tôi không nhìn lầm chứ. Lê Nhân Long của Ngự Thú trai thua rồi sao?”
“Không phải hắn ta là đệ tử đứng đầu Ngự Thú trai à? Chẳng lẽ người của Ngự Thú trai mà không chịu nổi một chiêu như thế sao?” "Các ngươi nhìn cho rõ đi, không phải Lê Nhân Long quá yếu mà là vì tên Dạ Ảnh này quá mạnh!”
“Tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
Nhiều người lấy sách ra, bắt đầu tìm kiếm tên Dạ Ảnh.
Tiếc là dù bọn họ có lật nát quyển sách cũng không thể tìm thấy giới thiệu về cái tên Dạ Ảnh này.
Một giây trước, Lê Nhân Long còn dùng chiêu thức hoa lệ như thế. Một giây sau liền bị người ta nắm đầu như con gà con.
Sự tương phản lớn cỡ này khiến người ta khó mà chấp nhận nổi. Đến cả Vũ Hoàng Yến cũng phải thán phục.
Cửu Thiên mỉm cười nhìn Lê Nhân Long, bỗng nhiên, hắn lại bay đến một miệng núi lửa cách đó không xa.
Thấy cảnh tượng này, mấy tên đệ tử Ngự Thú trai đều điên cuồng hét to.
“Dừng tay! Mau bảo hắn dừng tay!”
"Tên điên này, hắn có biết người mà hắn muốn giết là đệ tử đứng đầu Ngự Thú trai không!”
"Hắn đang gây chiến tranh đó, mau bảo hắn dừng tay lại!”
Toàn bộ đệ tử Ngự Thú trai đều phát điên. Mặt họ đỏ bừng rồi đồng loại xông lên xé rách y phục của vệ binh.
Vệ binh liên tục lui về phía sau, đồng thời phóng ra canh khí, họ hô lớn: "Các ngươi muốn làm gì? Trận đấu còn đang diễn ra, chiến đấu vốn là vào sinh ra tử, ngay cả điều này mà các ngươi còn không hiểu sao?”
"Hiểu con mẹ nhà anh, nhanh mở trận pháp đi, để bọn tôi tới ngăn cản hắn!”
Một tên đệ tử Ngự Thú trai rút binh khí ra tỏ vẻ muốn chém vệ binh.
Vệ binh lập tức vung tay phóng một luồng sáng lên trời.
Ngay khi kiếm quang của tên đệ tử Ngự Thú trai sắp chém xuống thì trong màn sáng, Cửu Thiên đã vung tay ném Lê Nhân Long vào miệng núi lửa.
“Tạm biệt!”
Cửu Thiên cười thành tiếng.
Lê Nhân Long khó hiểu nhìn Cửu Thiên, sau đó bị nham thạch đỏ rực nuốt chửng.
“Không!”
Tiếng gào thét tê tâm liệt phế vang lên.
Ánh mắt của đệ tử Ngự Thú trai lập tức đỏ bừng, bọn họ đều ôm đầu lui về sau.
Như bị đả kích vô cùng nghiêm trọng!
Cùng lúc đó, một đám vệ binh trọng giáp cũng nhanh chóng chạy tới.
“Bắt lấy bọn họ, mấy người này định phá rối trận đấu.
Ngay sau đó, bọn vệ binh trọng giáp liền ra tay.
Thanh binh khí còn to hơn cơ thể lập tức nên vào người họ, sau đó, một sợi dây xích làm từ đá phong lực trói chặt họ lại
“Dẫn đi!”
Đám vệ binh trọng giáp liền kéo họ ra ngoài.
Lúc này, bọn họ còn đỏ mắt hét lớn về phía màn sáng: "Dạ Ảnh! Ngươi sẽ chết rất thảm!"
“Ngươi dám giết đại ca, cứ chờ lửa giận của Ngự Thú trai đi!”
“Chết đi!”
Khán giả xung quanh không ai lên tiếng. Họ chỉ yên lặng nhìn đám đệ tử Ngự Thú trai rời đi.
Việc này thực sự không giống với tưởng tượng của họ lắm.
Thân là một trong ba thế lực lớn trong thiên hạ, không phải người của Ngự Thú trai sẽ rất phong độ, rất có giáo dưỡng, rất bản lĩnh sao?
Sao hôm nay lại mất mặt đến thế?
Chưa xét tới chuyện đường đường là đệ tử đứng đầu Ngự Thú trai lại bị một tên cường giả ất ơ hất cẳng ngay vòng đầu.
Dù sao mọi người đã chứng kiến trận đấu này, thua cũng chẳng có gì để nói.
Nhưng sau khi thua liền muốn chết muốn sống, thậm chí còn gào rú giữa đường. Thật sự quá mất mặt.
Không ít người lắc đầu ngao ngán, cũng có không ít người thở dài.
Tuy rằng, quy tắc thi đấu là vào sinh ra tử.
Nhưng rõ ràng là Dạ Ảnh đã hoàn toàn chiếm thượng phong, không nên điên cuồng tới mức giết Lê Nhân Long như thế.
Hành động cỡ này đã chứng tỏ, Dạ Ảnh là một người tàn nhẫn.
Các thám tử của Bát Phương tiền trang và các sòng bạc lớn đều vung bút thành văn, nhanh chóng ghi chép đặc điểm này.
Đây cũng là thông tin hữu ích!
Sau khi đợi một lúc, xác định Lê Nhân Long sẽ không bay ra thì vệ binh mới lấy ngọc thạch ra để mở trận pháp.
Nhìn thấy Di thiên trận xuất hiện giữa không trung, Cửu Thiên khẽ mỉm cười.
Cửu Thiên ung dung bước vào!
Trận pháp loé lên, Cửu Thiên lập tức trở lại thành Kình Thiên và xuất hiện trước mắt mọi người.
Mọi người nhìn Cửu Thiên bằng ánh mắt phức tạp, bọn họ rất muốn vỗ tay cho người thắng nhưng cách làm của Cửu Thiên khiến họ không thể khen nổi.
Chỉ có Vũ Hoàng Yến tiến lên nghênh đón, cách chiếc khăn che mặt, cô ta hôn lên mặt Cửu Thiên: "Làm tốt lắm.
Cửu Thiên cười nói: "Chuyện nhỏ thôi mà.
Tiếng vệ binh sau lưng vang lên
“Chúc mừng Dạ Ảnh công tử giành chiến thắng. Trận đấu tiếp theo sẽ bắt đầu sau ba ngày nữa. Ngài có thể trở về!”
Cửu Thiên gật đầu, vừa kéo Vũ Hoàng Yến đi vừa hỏi: "Nam Cung Lệ đâu?”
Vũ Hoàng Yến cười đáp: "Anh ta mới nghĩ ra gì đó nên vội vội vàng vàng rời đi rồi. Không chừng bây giờ đang bí mật tra xét gì đó. Anh ta rất tin tưởng anh, không cần xem cũng biết là anh sẽ thắng”
Cửu Thiên nói: "Tên này chạy nhanh đấy!”
Vũ Hoàng Yến chợt hạ giọng: "Anh giết Lê Nhân Long thật à?”
Cửu Thiên mỉm cườii: "Không thể nói, không thể nói!”
Hai người nhanh chóng rời đi. Trong đám đông, một gã đàn ông trùm hắc bào thu hồi thông kính rồi nói với một gã một tay bên cạnh: "Tôi về bẩm báo trưởng lão trước. Anh tiếp tục đi theo bọn họ.
Tên một tay nhíu mày nói: “Còn cần đi theo bọn họ sao? Dạ đường chủ không có vấn đề, hắn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo. Tôi thấy chúng ta có thể đi xem người khác được rồi”
“Vậy tùy anh đi. Dù sao tôi cũng phải về báo cáo đã, Dạ đường chủ mạnh thật! Nếu có cơ hội thì tôi nhất định sẽ tới phân đường 15”
“Haha, anh cũng nghĩ giống thôi”
Giọng nói trầm thấp ngưng bặt, hai tên đàn ông nhanh chóng biến mất giữa dòng người như chưa từng xuất hiện.
Mà ở bên kia, trong miệng núi lửa ở nước Kình Thiên, Lê Nhân Long đang thở hổn hển.
Trên người anh ta một tầng ánh sáng nhạt, ngăn cách toàn bộ dung nham.
“Tên Dạ Ảnh này, đã ném mình xuống dung nham mà còn tạo cho mình một lớp màng bảo vệ. Rốt cuộc là hắn muốn giết mình hay muốn cứu mình đây.
Lê Nhân Long từ từ đứng dậy giữa nham thạch
Anh ta nhìn quanh, bốn phía đều là núi. Lê Nhân Long cau mày: “Làm sao để về đây? Rốt cuộc đây là chỗ nào vậy!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất