Vân Đoan Các.
Vũ Hoàng Yến mỉm cười: “Trưởng lão, tôi chỉ biết có từng ấy thôi. Nếu ngài có thể phái thêm người cho tôi, tôi nhất định có thể tìm được tung tích của Cửu Thiên!”
Tố Thu trưởng lão nhìn chằm chằm vào mắt Vũ Hoàng Yến, nói: “Cô chắc chắn cô đã nói hết rồi sao? Ta cảm thấy cô biết nhiều hơn những gì cô nói. Hơn nữa, cô thực sự biết Cửu Thiên trông như thế nào ư?”
Vũ Hoàng Yến nói: “Nói đúng hơn là hình dạng đại khái, suy cho cùng anh ta là người Đông Giới tôi. Lúc tôi đến nước Kình Thiên, trên đường gặp anh ta. Anh ta trốn thoát khỏi nước Đan Thánh, nhưng tu vi lại mạnh lên, khí thế hùng hồn, có phong phạm của một cao thủ. Hơn nữa, tôi đoán chắc rằng Cửu Thiên nằm trong đám người xem trận tỷ thí đợt này. Nếu tôi có đủ nhân thủ, tôi chắc chắn sẽ có thể tìm thấy anh ta”
Tố Thu trưởng lão im lặng một lúc rồi nói: “Vũ Hoàng Yến. Nếu cô đã tự tin như vậy, ta sẽ phải thêm người cho cô. Ta sẽ để cho chọn ra một nhóm người từ ma tu của những quốc gia khác. Thậm chí ta có thể nói với đường chủ của cô, bảo hắn giúp cô tìm kiếm. Nhưng điều ta muốn là kết quả. Nếu sau khi cuộc thi đấu vạn phương chư quốc kết thúc mà cô vẫn chưa có bất kỳ kết quả nào cho ta. Cô sẽ phải trả giá bằng máu. Quy tắc của Đạo Tâm Ma Tông cô hiểu mà nhỉ”
Vũ Hoàng Yến mỉm cười, bình tĩnh nói: “Trưởng lão, sao tôi dám mạo hiểm tính mạng của mình vì những việc tôi không nắm chắc. Ngài cho tôi nhân thủ, tôi lập công cho ngài. Xong việc thì ngài lãnh thưởng phần nhiều, tôi nhận phần nhỏ, rất công bằng”
Tố Thu trưởng lão mỉm cười nói: “Ta thích những cô gái có dã tâm như cô. Cô làm ta nhớ đến bản thân mình ngày xưa. Được rồi! Không phải chỉ là một ít nhân thủ thôi sao, việc cứ quyết định như thế. Cô đi tìm Cửu Thiên. Tìm được rồi thì công lao vẫn là của cô, ta không cướp đâu. Ta chỉ muốn xem thử cô thật sự có năng lực này hay không. Hiện tại, rất ít người dám bình tĩnh đánh cược mạng sống của mình trước mặt ta như vậy. Ngay cả ma tu cũng có cũng có nhiều người tham sống sợ chết.
Vũ Hoàng Yến cúi đầu hành lễ, nói: "Cảm ơn trưởng lão đã đồng ý, vậy tôi đi làm việc
Tố Thu trưởng lão gật đầu nói: “Đi đi. Đúng rồi, cô đưa cái này về cho đường chủ của cô. Gần đây hắn làm nhiệm vụ rất tốt. Cô bảo hắn tạm thời ngưng mấy vụ trừng phạt kia, sau này tính luôn một thể!”
Tố Thu trưởng lão ném một tấm lệnh bài cho Vũ Hoàng Yến.
Vũ Hoàng Yến mỉm cười nhận lấy rồi nhanh chóng rời đi.
Tố Thu trưởng lão khẽ lắc đầu, nhìn bóng lưng của Vũ Hoàng Yến biến mất khỏi tầm mắt. Bà ta khẽ nói: “Thuộc hạ của Dạ Ảnh lại có một cô gái kỳ lạ như vậy. Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cứ tiếp tục như vậy, e là cả phân đường 15 sẽ biến thành chỗ thích gây chuyện.
Nói xong, Tổ Thu trưởng lão nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhớ lại tất cả tin tức về Cửu Thiên mà Vũ Hoàng Yến đã có với bà ta.
Tu vi bất phàm, một thân canh khí, hiện đang ở thành Kình Thiên.
Tố Thu trưởng lão khẽ cau mày.
Có gì đó sai sai, mấu chốt thực sự là Vũ Hoàng Yến dường như không nói được gì cả.
Rốt cuộc tướng mạo như thế nào, dùng binh khí gì, đặc điểm dáng vóc như thế nào đều không đề cập tới.
Tố Thu trưởng lão đột nhiên mỉm cười, nói: “Cô nhóc này đúng là khôn lỏi. Nếu cô ta thật sự có thể tìm được Cửu Thiên, cô ta có thể thăng tiến thật. Tu vi không thành vấn đề, chỉ cần vào Ma Trì một lần là đủ. Có dã tâm, biết nói chuyện, nếu có thể làm nên chuyện thì có thể thử bồi dưỡng!”
Tố Thu trưởng lão vỗ tay, ngay lập tức vài tên ma tu xuất hiện bên cạnh bà ta.
“Bây giờ các người hãy đi tìm một người tên là Ngô Tân đến từ nước Kình Thiên, gửi cho ta một lời nhắn.”
Một tên Ma tu cúi đầu nói: “Xin hỏi trưởng lão, lời nhắn của ngài là gì?”
Đôi mắt của Tố Thu trưởng lão có chút mơ màng, dường như suy nghĩ đã bay về nhiều năm trước.
Một lúc sau, Tố Thu trưởng lão nhẹ nhàng nói: “Ánh trăng treo ngọn liễu, gặp nhau sau hoàng hôn!”
“Vâng!”
Mấy tên ma tu lập tức rời đi.
Tố Thu trưởng lão gõ nhẹ ngón tay lên bàn, chiếc nhẫn trên ngón tay liên tục chạm vào mặt bàn, phát ra âm thanh lanh lảnh.
“Ngô Tân, có phải là ông đang giở trò không!”
Cùng lúc đó, trước cửa phủ Đại hoàng tử, một người đàn ông đứng ở cửa, ngước nhìn về phía cổng lớn phủ hoàng tử.
Hắn ta có mái tóc đen và đôi mắt đen, thân hình hơi gầy. Đôi mắt rất mạnh mẽ và kiên định.
Hắn ta mặc một bộ võ phục màu đen bó sát và một thanh kiếm dài thắt ở thắt lưng.
Mấy tên hộ vệ của phủ Đại hoàng tử nhìn người này, thì thầm nói nhỏ.
“Ai đây?”
“Không biết, đứng lâu lắm rồi.
“Hỏi thử đi, có thể vào hoàng cung, nhất định là có thân phận. Thất lễ thì không tốt đâu!”
Mấy tên thị vệ gật đầu, sau đó lớn tiếng hỏi người đàn ông: “Dám hỏi vị công tử này, người đang tìm ai? Tới phủ đại hoàng tử có việc gì?”
Người đàn ông nhìn chằm chằm họ không nói lời nào.
Một lúc sau, người đàn ông mới phun ra hai chữ: “Tìm người!”
Mấy tên thị vệ lặng lẽ chờ đợi hắn ta nói nửa tiếp theo. Nhưng chờ hồi lâu, mới phát hiện người đàn ông này không định nói nửa câu sau.
Mấy tên thị vệ nhìn nhau, sau đó một tên thị vệ lại hỏi: "Tìm ai?”
Người đàn ông vẫn nói ngắn gọn: "Chủ nhân!”
Sau đó, người đàn ông không nói nữa.
Mấy tên thị vệ đúng là dở khóc dở cười.
Kẻ điên này đến từ đâu?
Nói chuyện thì chỉ nói hai chữ, lại còn tìm chủ nhân, ai mà biết chủ nhân của hắn ta là ai!
Nhưng thấy người đàn ông này không có ý định tiếp tục nói, mấy tên thị vệ lắc đầu, cũng không thèm để ý.
Hắn ta thích đứng thì cứ để hắn ta đứng, xem hắn ta có thể đứng được bao lâu.
Người đàn ông chờ đợi một lúc, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đột nhiên, người đàn ông sải bước về phía trước.
Thấy có chuyện không ổn, mấy tên thị vệ lập tức rút vũ khí ra.
“Anh muốn làm gì... người đâu rồi?”
Ngay khi mấy tên thị vệ rút vũ khí ra, bóng dáng người đàn ông biến mất.
Đột nhiên, một cơn gió thổi ngang qua họ.
Mấy người quay đầu nhìn lại, kinh ngạc phát hiện người đàn ông này đã đi vào phủ đại hoàng tử.
“Dừng lại! Anh đứng lại cho tôi!”
Mấy tên thị vệ đột nhiên hét lên, ngay sau đó, một thị vệ huýt sáo. Từ trong phủ đại hoàng tử, một nhóm Ma tu nhanh chóng tụ tập lại.
Người đàn ông dường như không hề nhìn thấy đám thị vệ đang đuổi theo mình mà tiếp tục đi về phía trước.
Một đội thị vệ khác lao tới.
“Dừng lại!”
Cao giọng hét lớn, đám thị vệ trực tiếp tiến tới ra tay với người đàn ông.
Nhưng người đàn ông vẫn thờ ơ nhìn bọn họ, cũng không thấy bóng dáng hắn ta ra tay như thế nào mà cứ trực tiếp né tránh mọi đòn tấn công.
Hắn ta như một bóng ma, tiếp tục bước về phía trước.
Mấy tên thị vệ liên tục tấn công, nhưng không ai có thể chạm vào gấu áo của hắn ta.
“Gặp ma rồi, người đâu, mau tới đây!”
Mấy tên thị vệ hét lớn, ngày càng có nhiều Ma tu tập trung xung quanh họ.
Chẳng mấy chốc, từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, người đàn ông đều bị vô số Ma tu bao vây.
Lúc này người đàn ông mới dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh.
Sau khi nghe những gì họ nói, người đàn ông trả lời: “Thập Tam!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất