Khi hoàng hôn buông xuống, Cửu Thiên ngồi trên lưng Tiểu Hắc từ từ bay về hoàng cung, nhìn mặt trời lặn dần xuống đường chân trời.
Đám đông trong thành vẫn ồn ào, chiến đấu không nghỉ, la hét không ngưng. Nhìn là biết sự náo nhiệt này sẽ dần dần tăng lên theo cuộc thi khi nó tiếp tục diễn ra.
Đêm sắp tới chỉ là một phần của lễ hội cuồng hoan đối với họ.
Tiểu Hắc chậm rãi từ trên trời đáp xuống.
Trực tiếp đáp xuống trước cửa hoàng cung, mấy tên thị vệ hiển nhiên đã nhận ra Cửu Thiên.
Hoàn toàn không có ai tiến lên tra hỏi Cửu Thiên, cho phép Cửu Thiên nghênh ngang bước vào cung điện.
Nhưng chưa đi được mấy bước, Cửu Thiên đã nghe thấy tiếng phi thú đáp xuống đất và tiếng bánh xe lăn bánh từ phía sau truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, Cửu Thiên đột nhiên dừng bước.
Bóng dáng của Vũ Hoàng Yến bước ra khỏi xe ngựa.
Tấm màn che mặt cô ta, đôi mắt cô ta đầy ý cười, ngay cả bước đi của cô ta cũng có vẻ nhẹ hơn rất nhiều.
Cửu Thiên đứng ở nơi đó, chờ cô ta đi vào cửa cung.
Một lúc sau, Vũ Hoàng Yến cũng nhìn thấy bóng dáng của Cửu Thiên.
Bước chân hơi khựng lại, ý cười trong mắt Vũ Hoàng Yến nhạt đi rất nhiều. Sau đó bước nhanh về phía Cửu Thiên.
“Đường chủ, anh đang đặc biệt đợi tôi à?”
Giọng nói của Vũ Hoàng Yến rất bình tĩnh, nhưng Cửu Thiên lại có thể nhìn ra được điều gì đó khác trong mắt cô.
Cửu Thiên mỉm cười nói: “Không, tôi cũng vừa mới trở về, thật là trùng hợp, cô đang làm gì vậy?”
Vũ Hoàng Yến nói: “Chỉ là một số chuyện vặt mà thôi, Đường chủ anh tò mò à.
Nói rồi, Vũ Hoàng Yến ôm lấy cánh tay Cửu Thiên, rất thân mật kéo Cửu Thiên về phía trước.
Cửu Thiên im lặng một lát rồi nói: “Không, hôm nay tôi rất hứng thú. Cô vẫn nên nói cho tôi biết cô đã làm gì”
Vũ Hoàng Yến đột nhiên dừng lại, buông lỏng cánh tay, nhìn chằm chằm vào mặt Cửu Thiên.
Cửu Thiên vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm, nhìn thẳng vào mắt Vũ Hoàng Yến.
Một lát sau, Vũ Hoàng Yến thở dài, nói: “Anh phái người theo dõi tôi!”
Cửu Thiên cũng không giải thích, chỉ nhìn Vũ Hoàng Yến nói: “Cô thật sự không có gì muốn nói với tôi à?”
Giọng nói của Vũ Hoàng Yến cũng trở nên lạnh lùng, nói: “Anh đã biết rồi còn hỏi tôi làm gì”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Tôi không biết gì cả. Bây giờ cô nói tôi biết tôi nên biết gì.”
Vũ Hoàng Yến cắn môi, trong mắt tựa hồ có sương mù.
Nhưng chỉ một lát, cô ấy kiềm chế mọi cảm xúc, nghịch tóc, ngẩng đầu nói: “Tôi đến gặp Tố Thu trưởng lão, bàn bạc một số chuyện với bà ấy, xin một ít nhân lực.
Cửu Thiên nói: “Cô muốn là bà ấy cho à?”
Vũ Hoàng Yến nói: “Đúng vậy, tôi muốn thì Tố Thu trưởng lão liền cho tôi. Dường như bà ấy rất quý tôi, tôi cảm thấy ở chung với bà ấy cũng khá hợp. Đúng rồi, Tổ Thu trưởng lão bảo tôi đưa lệnh bài này cho anh. Bà ấy nói anh đã làm rất tốt. Về phần hình phạt, sẽ đợi đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ rồi hẵng nói.”
Vũ Hoàng Yến vừa nói vừa lấy ra lệnh bài đường chủ nhét vào trong tay Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn lệnh bài trong tay, khóe miệng nở nụ cười. Hắn gật đầu, nói: “Biết rồi”
Nói xong, Cửu Thiên chắp tay sau lưng đi về phía trước, không hỏi thêm một câu nào nữa.
Vũ Hoàng Yến nhìn về phía bóng lưng Cửu Thiên, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đường chủ, tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh, cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương anh. Chỉ là tôi phải thực hiện lý tưởng của mình, tôi muốn cố gắng hết sức để đạt thăng tiến, tôi muốn trở thành tông chủ ma tu. Vì vậy, tôi sẵn sàng mạo hiểm bất cứ điều gì, nếu tôi làm sai điều gì, anh có thể trực tiếp giết tôi.
Cửu Thiên không quay đầu lại, nói: “Biết rồi.
Sương mù trong mắt Vũ Hoàng Yến lại dâng lên, lớn tiếng nói: “Anh không khuyên tôi gì à?”
Cửu Thiên dừng bước, thở dài, sau đó quay người nói: “Mỗi người đều có chí của mình, đừng ép buộc bản thân. Tôi chỉ biết, cô không phải người táng tận lương tâm, cô vẫn còn lương tri.
Vũ Hoàng Yến nói: “Nhưng tôi sẽ không bao giờ chung đường với anh, tôi giống Tĩnh Như đều hướng về bóng tối.
Cửu Thiên mỉm cười, lắc đầu nói: “Không, cô không hướng về bóng tối, cô khao khát quyền lực. Dù thân phận của cô là gì, nếu trái tim cô nhân hậu, thì sẽ là ánh sáng. Nếu trái tim cô ác độc, cô sẽ ẩn mình trong bóng tối. Mọi thứ đều do cô tự mình lựa chọn.”
Nói xong, Cửu Thiên sải bước rời đi.
Vũ Hoàng Yến đứng đó, im lặng hồi lâu.
Trong cơ thể Cửu Thiên, Cửu Long Huyền Cung Tháp cười nói: “Chủ nhân vĩ đại, những lời ngài nói quả thực chứa ý vị của đạo. Xem ra ngài đã là một cường giả tâm đặt ở đạo rồi. Đúng là khiến ta ngưỡng mộ không thôi, như thể đã gặp được thần linh..”
Cửu Thiên cười nói: “Thật ra ngươi muốn nói là ta làm màu cũng ra trò phết chứ gì”
Cửu Long Huyền Cung Tháp cười nói: “Chủ nhân vĩ đại vừa nhìn liền có thể nhìn thấu”
Cửu Thiên cười ha ha hai tiếng, nói: “Câm miệng!”
Trong phủ Đại hoàng tử, tiếng hét rung trời.
Khi Cửu Thiên đi tới cửa, vừa liếc mắt liền thấy ánh sáng liên tục lóe lên trong phủ, có vẻ bên trong đang có đánh nhau.
Cửu Thiên lập tức tiến vào trong phủ.
Ngay lập tức liền nhìn thấy vô số ma tu trong phủ, đang bao vây ba tầng bên trong, ba tầng bên ngoài.
Trên trời dưới đất đều có người. Có vẻ như họ đang tấn công ai đó, trông tình hình không lạc quan chút nào.
Cửu Thiên mới ngẩn người ra một lúc thì hai ba người người đầy máu bị văng ra ngoài.
Cửu Thiên lớn tiếng nói: “Làm gì đấy, tránh ra!”
Đột nhiên, tất cả mọi người dừng lại, lặng ngắt như tờ.
Mọi người đồng loạt quay đầu lại, khi nhìn thấy khuôn mặt của Cửu Thiên, bọn họ lập tức cúi đầu, tránh sang một bên nhường chỗ cho Cửu Thiên.
Trong lúc đám người bước sang một bên, Cửu Thiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
“Thập Tam!”
Cửu Thiên kinh ngạc kêu lên.
Thập Tam nhìn thấy Cửu Thiên, lập tức tiến lên.
Quỳ hai gối xuống đất, rồi quỳ rạp xuống hành lễ.
“Chủ nhân!”
Cửu Thiên bật cười, nhanh chóng đỡ Thập Tam đứng dậy.
“Sao anh lại tới đây, ha ha, tôi còn tưởng rằng anh không cùng đám Linh Bối tới nước Kình Thiên
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt cứng đờ của Thập Tam.
Một đám ma tu, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng câm nín.
Lúc đầu còn tưởng là kẻ đột nhập, không ngờ lại là bạn của đường chủ.
Hay lắm, tự nhiên đánh một trận vô ích.
Cửu Thiên vẫy tay cho những người khác giải tán, không ngừng vỗ vỗ vai Thập Tam.
Đánh giá từ trên xuống dưới mấy lần, Cửu Thiên cười nói: “Không tệ, không tệ, có thể thấy trong khoảng thời gian này anh đã có tiến bộ rất lớn”
Nghe được những lời này, Thập Tam tựa hồ đang nhớ tới ký ức cực kỳ thống khổ nào đó, cơ trên mặt không tự chủ được co giật, toàn thân bắt đầu khẽ run lên.
Cửu Thiên cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nói gì sai à?”
Thập Tam lắc đầu, từ trong túi móc ra một tờ giấy đưa cho Cửu Thiên: “Chủ nhân!”
Cửu Thiên nghi hoặc nhận lấy tờ giấy, lập tức cảm giác được trên tờ giấy có một luồng sức mạnh quen thuộc.
Canh khí!
Đây là một lá thư được viết bởi sư phụ hắn.
Lập tức, Cửu Thiên chậm rãi truyền canh khí vào trong tờ giấy.
Tiếp đó, chữ viết bắt đầu xuất hiện trên tờ giấy.
Sư phụ Ngô Tân không hổ là bậc thầy trong số các luyện khí sư, loại kỹ năng thực tế này thực sự đã khiến Cửu Thiên mở rộng tầm mắt.
Nhìn kỹ, đoạn đầu tiên hiện ra khiến Cửu Thiên bật cười.
“Đệ tử Cửu Thiên của ta, khi con đọc thư, có nghĩa là con đã gặp được Thập Tam. Có lẽ con sẽ ngạc nhiên tại sao tu vi của Thập Tam lại có vẻ mạnh hơn rất nhiều. Ta nói cho con biết, là bởi vì trong thời gian con vắng mặt, mỗi ngày ta đều huấn luyện Thập Tam. Đương nhiên, con hiểu cách huấn luyện của luyện khí sư mà. Cho nên, đừng lo lắng Thập Tam tới sẽ cản trở con, nó sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của con.
Cửu Thiên ngẩng đầu, cười nhìn Thập Tam, nói: "Tôi hiểu rồi, sư phụ bỏ anh vào trong vạc luyện đúng không?”
Thập Tam gật đầu liên tục, mí mắt vẫn run rẩy.
Cửu Thiên vỗ vỗ bả vai hắn ta nói: “Trước đây tôi cũng đã từng bị luyện như vậy, đó là lúc tôi mới bắt đầu tu luyện, chúc mừng anh đã gia nhập cùng bọn tôi.
Cúi đầu, Cửu Thiên tiếp tục đọc.
“Ta biết hiện tại con không tiện gặp ta, con làm như vậy là đúng. Thánh giả khắp thiên hạ đều đang truy tìm con, muốn lấy sức mạnh trên người con. Bây giờ, Thánh giả của nước Kình Thiên tụ tập lại, bão tố đang nổi lên. Dường như con đang gặp rắc rối nào đó, vi sư cũng không biết làm thế nào để giúp con bây giờ. Nhưng ta có thể nói với con rằng, Tố Thu vẫn có thể tin tưởng được. Nếu con gặp phiền phức, có thể đi tìm bà ấy. Nhưng nếu có ngày đó, con tuyệt đối không được nhắc tới Thần Tiêu Võ Thánh trước mặt bà ấy”
Cửu Thiên nhướng mày, xem ra quan hệ giữa sư phụ và Tố Thu trưởng lão cũng không ác liệt như tưởng tượng. Thế mà sư phụ anh lại cho rằng anh có thể tin tưởng Tố Thu trưởng lão.
Sau đó nhìn xuống, chữ viết của Ngô Tân đột nhiên trở nên to hơn.
“Còn nữa, Tam Thánh trong thiên tạ, con không thể tin tưởng bất kỳ người nào. Ba người mới đúng là đạo đức giả, bọn họ còn đáng hận hơn với ma tu. Nếu con gặp phải ba người này, thì phải quay người bỏ chạy, không được do dự. Cuối cùng, ta bảo Thập Tam mang cho con một thứ, sở dĩ lúc trước ta không đưa những thứ này cho con là bởi vì thực lực con không đủ, cầm cũng vô dụng, nhưng bây giờ, dường như con đã chạm tới biên giới của đạo vực, đã đến lúc đưa chúng cho con. Còn một điều nữa, những thứ này rất mạnh nhưng cũng rất đáng sợ, vì vậy hãy cẩn thận khi sử dụng chúng”
Cửu Thiên ngẩng đầu, nhìn Thập Tam nói: “Đồ gì vậy?”
Thập Tam nhìn quanh để chắc chắn không có ai đang theo dõi họ, sau đó lấy ra một cuốn sách đặt vào tay Cửu Thiên.
Cuốn sách rất mỏng, chỉ dày khoảng một tấc.
Cửu Thiên hít sâu một hơi, lòng bàn tay khẽ run lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất