Thành Đông. 

Vạn Hoa Lâu kim bích huy hoàng. 

Nơi này, cũng không phải nơi tao nhã gì. Hoàn toàn trái ngược, đây chính là nơi tục tằng nhất của thành Kình Thiên. 

Là nơi thanh lâu, tập trung những thứ bẩn thỉu. Liếc mắt nhìn lại, là những cô gái nước Kình Thiên trang điểm lộng lẫy xinh đẹp, không ngừng ở cửa mời chào khách nhân. 

Các nàng tô son điểm phẩn, quần áo hở hàng. 

Dù sao những nơi cần cần lộ thì lộ, không cần lộ thì đưa tiền cũng sẽ lộ. 

Thân hình cao lớn vừa tiến đến trước cửa, từ rất xa đã có thể thấy các nàng ở cửa kêu gọi "Đại gia, vào chơi đi!" 

Tiếng nói hùng hồn, mang theo khí chất hào sảng đặc biệt của người nước Kình Thiên. 

Chỉ là đối với những người đến từ quốc gia khác mà nói, điều này có vẻ cũng không hề có lực hấp dẫn chút nào. 

Không có cách nào, cũng không phải người của những quốc gia khác đều có hứng thú với những cô gái có dáng người khổng lồ của nước Kình Thiên. 

Rất nhiều người thậm chí chẳng cao bằng một ngón tay của người ta, đừng nói là làm việc kia, cho dù chỉ là uống rượu trò chuyện một chút, cũng có nguy cơ bị những cô gái say rượu một chân giẫm bẹp. Vậy thì sao còn có thể vui vẻ mà chơi đùa chứ. 

Cho nên việc làm ăn của Vạn Hoa Lâu không tốt lắm. Có đôi khi thật sự không phải là do các nàng không cố gắng. 

Đương nhiên, vẫn có một vài người ở quốc gia khác, nguyện ý đi vào trải nghiệm một chút. 

Những người này cũng rất tự tin với thực lực của mình, xác định bản thân mình sẽ không bị một chân dẫm chết. Lúc này mưới dám vào xem thử. 

Nếu đã đến nước Kình Thiên, không vui vẻ với các em gái ở đây, trở về làm sao ba hoa với người lớn tuổi ở quê nhà chứ? 

Mặc kệ thế nào, chơi vui vẻ rồi nói, cứ chơi trước đã rồi tính. 

Những người nghĩ như vậy, thật sự cũng không ít. Hơn nữa, những cường giả này ra tay rất hào phóng. Căn bản là không coi tiền là gì. 

Cho nên, cho dù việc làm ăn của Vạn Hoa Lâu không phải rất tốt, nhưng tú bà vẫn rất vui vẻ. 

"Vị gia này, các ngài đi mấy người? Có cần nhã gian không?" 

Một đám đàn ông bước nhanh đến. 

Dáng người cao thấp không đồng đều, nhưng quần áo đẹp đẽ quý giá, tú bà nhìn mà tươi cười đầy mặt. 

"Cho một nhã gian là được, nhanh chuẩn bị đi. Phó đường chủ Nam Cung, mời!" 

Người đàn ông dẫn đầu giơ tay phải lên mời, nói với Nam Cung Lệ bên cạnh. 

Lúc này trên mặt Nam Cung Lệ đầy ý cười, đi vào nơi này, thật ra hắn ta lại có cảm giác như về nhà vậy. 

Đương nhiên, ngoài mặt hắn ta vẫn giả bộ đứng đắn, họ nhẹ hai tiếng nói: "Ai nha, mời, mời!" 

Hai người nhanh chân bước lên lầu, đằng sau tú bà lập tức gọi một đám các cô gái cao lớn tới. 

Nam Cung Lệ phất tay nói: "Các ngươi đi chơi hết đi. Đêm nay, ta muốn tâm tình với phó đường chủ Lương Cảnh!" 

Một đám ma tu phía sau đều nở nụ cười. 

Nam Cung Lệ cùng Lương Cảnh đi vào trong nhã gian. Đóng lại cánh cửa đá lớn, ngăn chặn tất cả ồn ào náo nhiệt bên ngoài. 

Hai người ngồi xuống, Lương Cảnh cầm lấy ấm trà rót đầy một chén cho Nam Cung Lệ, nói: "Khó có dịp được phó đường chủ Nam Cung tới tìm ta nói chuyện phiếm. Hôm nay 

để ta đến nịnh nọt ngài. Phân đường 15 của ngài, hiện giờ chính là như mặt trời ban trưa, ngày nào đó nếu có tấn chức thành Ma Sát đường, nhất định phải dìu dắt tiểu đệ một 

chút. 

Nam Cung Lệ nói: "Lời này ở đâu ra vậy. Phân đường 15 có thể có được ngày hôm nay, cũng là nhờ vào uy danh hiển hách của đường chủ. Ta cũng chỉ được thơm lây mà thôi. Phó đường chủ Lương, nếu nói chỗ nào tốt, thì phải nhắc tới phân đường 16 của các ngài. Nhìn xem, cấm vệ quân hoàng thành ở trong tay. Còn quản lý tất cả chuyện lớn bé trong hoàng cung nước Kình Thiên, ngài mới là đại nhân vật đấy!" 

Lương Cảnh xua tay nói: "Nhân vật chó má mà thôi, chân chạy vặt mà thôi. Giống như ngài đây, thân kiêm chức hoàng tử, mới tính là có uy tín danh dự. Ngài xem ngài đi, hiện giờ đều tự nguyện dùng họ Nam Cung. Ra vào ngay cả tên thật cũng không muốn dùng. Phó đường chủ Nam Cung, nghe ra rất khí phách, không giống ta.." 

Nam Cung Lệ xua tay nói: "Được, được. Phó đường chủ Lương, chúng ta không cần lai tiếp tục nịnh bợ lẫn nhau nữa. Trò này cũng không phải chúng ta nên chơi. Ta còn có chuyện, nói thẳng đi!" 

Lương Cảnh cười hắc hắc nói: "Đúng vậy. Chúng ta là ma tu, coi trọng nhất chính là rõ ràng. Ngài nói thẳng đi, rốt cuộc là có chuyện gì?" 

Trên mặt Nam Cung Lệ đầy ý cười nói: "Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì. Không phải thi đấu vạn phương chư quốc đã mở rồi sao. Ta thấy trên phố lớn ngõ nhỏ có rất nhiều trận pháp. Ta lại thấy kỳ quái, nước Kình Thiên nhiều trận pháp như vậy, có phải là bao phủ toàn quốc gia hay không. Vậy thì những trận pháp này chắc chắn là có điểm giao nhau. Ít nhất, ở bên trong hoàng thành, chắc chắn có thứ gì đó có thể nhìn thấy toàn bộ nước Kình Thiên. Ta muốn xem thử, hình dáng đồ vật này!" 

Lương Cảnh nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi. 

Nụ cười trên mặt cũng mất tự nhiên, nói: "Ai nha. Phó đường chủ Nam Cung. Ngài thật sự là người tinh tế. Hơn nữa, trí tưởng tượng rất tốt. Nhưng những việc này, ngài nói với ta cũng vô dụng thôi, ta cũng không biết trong hoàng cung có thứ như vậy. Nếu không phải ngài nói với ta, ta cũng không hề nghĩ tới. Như vậy đi, ngài chờ ta mấy ngày, ta cho người điều tra rõ ràng. Nếu tìm được thì tất nhiên mời phó đường chủ Nam Cung đến xem thử" 

Tươi cười trên mặt Nam Cung Lê cũng thu lại, ngón tay vỗ bàn nói: "Phải không? Ta đây muốn hỏi một chút, Minh Khải điện trong hoàng cung có thứ gì chứ?" 

Tươi cười trên mặt Lương Cảnh hoàn toàn biến mất, lạnh lùng nhìn Nam Cung Lệ nói: "Phó đường chủ Nam Cung. Có một số việc, không biết nên hỏi thì đừng hỏi. Hỏi rồi không có được câu trả lời, chẳng phải lại làm cho mọi người khó xử" 

Nam Cung Lệ cười nói: "Xem ra ta nói đúng rồi?" 

Lương Cảnh đứng dậy nói: "Phó đường chủ Nam Cung, ta có hơi không khỏe. Cáo từ trước vậy, ngài cứ từ từ mà chơi, thứ lỗi không thể phụng bồi!" 

Tay Nam Cung Lê chợt vung bàn tay lên, một thanh kiếm trực tiếp đặt ngang cổ Lương Cảnh. 

Lương Cảnh lạnh lùng nói: "Như thế nào, phó đường chủ Nam Cung muốn ra tay với ta sao? Ngươi có biết ta.." 

Phốc! Phốc! Phốc! 

Kiếm của Nam Cung Lê chỉ chốc lát đã đâm ra cả trăm lỗ trên người Lương Cảnh, cứng rắn chặn hết tất cả những lời còn lại của hắn ta trở về trong bụng. 

Trên thân kiếm mang theo hạo nhiên khí nồng đậm, trực tiếp khiến Lương Cảnh không thể đánh trả chút nào. 

Lát sau, trường kiếm mang theo máu tươi một lần nữa quay trở lại tay Nam Cung Lệ. 

Nam Cung Lệ một bên dùng khăn trải bàn lau máu tươi, một bên nói: "Ta và đường chủ của ta ở chung lâu như vậy, không học được bản lĩnh khác của hắn. Nhưng thật ra đã học được không ít cách thức giết người. Nếu ngươi muốn thử xem, ha ha, ta có thể chơi với ngươi cả đêm!" 

Lương Cảnh lớn tiếng nói: "Tên điên, tên điên của phân đường 15. Người trong đường của kẻ điên đi ra, toàn là kẻ điên!" 

Nam Cung Lệ cười nói: "Mắng đi, mắng tiếp đi. Mắng xong thì chuẩn bị nhận cái chết sao?" 

Lương Cảnh tức khắc ngậm chặt miệng lại. Rất lâu sau, mới run rẩy mở miệng nói: "Rốt cuộc ngươi muốn biết chuyện gì?" 

Nam Cung Lệ đánh đến trước mặt Lương Cảnh, gắn từng chữ một nói: "Ngươi biết cái gì với ta chẳng quan trọng chút nào cả. Ta chỉ muốn ngươi mở Minh Khải điện ra, cho tất cả người phòng thủ rời đi, sau đó để ta vào xem 

Lương Cảnh lắc đầu nói: "Không thể nào. Đường chủ của chúng ta đích thân canh giữ nơi đó. Còn có mấy vị trưởng lão thiết lập trận pháp, trừ phi là có lệnh của trưởng lão, nếu không cho dù là kẻ nào cũng không được tới gần" 

Nam Cung Lệ đâm kiếm vào vai Lương Canh nói: "Ừm, tình hình có hơi khó giải quyết. Nhưng ngươi có thể nói cho ta, nếu ngươi đồng ý giúp ta, có cách nào có thể trà trộn vào không? Nghĩ kỹ lại rồi trả lời, bởi vì nếu ngươi nói không có cách, có thể ta sẽ không để ngươi sống!" 

Lương Cảnh cắn môi, một lát sau ủ rũ cụp đuôi nói: "Có cách" 

"Nói đi!" 

eyJpdiI6InJHMEx4Z2o2S1BQbVRNSTBQM3ZGdlE9PSIsInZhbHVlIjoiTWh5XC93WTdcL29FcGZKY21ZUjUxZDhDY1JaYXo0RFMyZHpJd3FNXC9WWW55NUlnQ2Z4bDRnNkhFdDdaUU1JRUlhRk41emtXNWo4MDJhMSthRGF6YUg4bUp1WkhJUFRFUVhhN1ZcLzNCdUFzMVVZRDlxTDhRd1RWM2dKeWxPNGdPRU1HIiwibWFjIjoiYjAwMWUxMDMxZTJkMTUwYTAwMzZlODlhNTYxYjQ0YTc2ZWJiOGUyNzlmMTA5NzYwNzIwZjViYjFmMGI2MGQyNyJ9
eyJpdiI6Im0yYTQ4bXNHSmxxdVFiV1wvZEVNSStnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik9Rc1Y4VWRMZEdySTQ1dXZZaWsybEFIQk0yM0I5ek9LVndKKzg0aHo3R0IzYjFTQ1R0N0VLOWpsSklZYjcyMEVHOWMxUUZuTnNSQ3ZqelRtb3N0RmZzNnZ6ZUUxNEZFc0ZobytcL2d1S2t3WDhHVjA0bEFmM2ZSaVl0RW1IMktjeTQyd2U1cEVZTjJGeUJjR2RmeWVDZ0FGd0xaTmoyVUNsbDFQSW9weXhUelI5U1ZkVmZ0Z3hGcjRTY1hlcEZDS2VlXC9qUmt4c3JVNU5hd3l0b3d1VGFpQk8zUkZHVUt0MGFJeDJEQitDdldDTENxcXJKcHVnT1wvdXRvXC9ITHNhQlFKQVVNelFTZk9ZVnhvVXVrdEdycnh4am1hdzlkb0g5cFh6UDJoVUtRVmlZTEk2UWh2STE3eFpnOE5vN3NRQTBCcjAwVmViQXUyd2o5eXNnakJ3XC9rSENkK1o1MWJNWmtEeExOckVcL25sVG5OMytPYTdXUGFSK1FwVHo4MmNPNGJudW9cL005NGR5SVB4R2x1WWErKzBEVDZzSzJia0xQSXI4bzNPNzNETGNFczRzUjFMcTFVaFBmUzh0c2E4UUt0OXVXajc4WXhOOGUzWHBDQWVEM3ptRmxxQklodFNkS0RkckVaYzdMOWlyRVBSM1hKZWVHcUtKYUxZNm9lb3AxNWFcL0p1SEM5VzU3MmNQdlJaS3lSeDBiYjlmd01oVkhUNmdYMVJHZE1SUXIxMm0xSkhjSEFsOG5paUJJVVNVVzBia1o0YTF0ZGFMU2RMd1IwbWV1T1RxaVJ2S3pOcWEwQnh5dmFUXC9FQ0VWOVRWdlFiQUNubGVWZm0wSk5NalFSRUZhUEJTeG1BVU1qUWIxSElKYjg5Q3VZT2JaQXc1XC9iK0sxMHluUVdnVFpUcE9mRk1IbFl2Z2FXMVBHb01BTGw5QUg0cWdQdWhRZldBbWRzMm52UXFXWkgySVE9PSIsIm1hYyI6IjY4NWRhMmQ2YWUyNzVlOWZmMGRlZGUxZGIwNmVmZGYyOGNjYWYxOWY2MjViOTQzZDhlNzlmZmNiM2Y1Y2U3NGQifQ==

Nam Cung Lệ cười nói: "Ha, còn có cái này sao, ta cũng quên mất. Yên tâm đi, dòng máu nhà Nam Cung, không có vấn đề gì!"

Ads
';
Advertisement
x