Tỉ thí tiếp tục, trên hòn đảo nổi, các loại chiêu thức mạnh mẽ lần nữa khiến người ta không kịp nhìn. 

Hàn Liên cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt từ trên người Cửu Thiên, trên mặt nở nụ cười vô cùng rạng rỡ. 

Đây mới là Cửu Thiên sư đệ mà hắn ta quen biết! 

Đối thủ ở trước mặt thấy nụ cười này của Hàn Liên, nhíu mày nói: “Anh hình như rất tán thưởng kẻ cuồng vọng đó!” 

Hàn Liên nghe vậy thì nói: “Đương nhiên. Tôi rất tán thưởng. Bởi vì hắn không vô dụng như những kẻ tới từ nước Đỉnh Vực nào đó. Cô nói xem có phải không Liễu Chỉ cô nương. 

Ngay lập tức, gương mặt của Liễu Chỉ trở nên lạnh lẽo. 

Cô ta là Liễu Chỉ cường giả tới từ nước Đỉnh Vực, xếp thứ sáu trong tuyển tập đó của Cửu Thiên, có danh xưng Vạn Diệp Thiên Liên. 

“Hôm nay anh phải trả giá đắt vì cái mồm thối của anh” 

Nhuyễn kiếm trong tay Liễu Chỉ vung lên, di động như linh xà, lại nhẹ như cành liễu. 

Hàn Liên cười to ba tiếng: “Vậy tôi ngược lại phải xem cô làm tôi như nào!” 

Hàn Liên nói xong thì lập tức ra tay, kiếm Bích Thủy Trường Thiên trong tay hóa thành một đạo lưu quang đâm thẳng về phía trước ngực của Liễu Chỉ. 

Đồng thời, cơ thể của Hàn Liên cũng bắt đầu trở nên như sương mù, mơ hồ không rõ. 

“Vạn Tượng Vô Hình, Vụ Ảnh!” 

Ở một bên khác, trên người Linh Bối cũng tràn ra kim quang. 

“Kim Nguyên Lực, Phong Sát!” 

Sáo dài trong tay, Linh Bối chỉ dùng ngón tay ấn nhẹ vài cái, một phiến canh kình mạnh mẽ công kích điên cuồng. 

Nhìn ra được sự tiến bộ của Linh Bối cũng cực kỳ lớn. 

Cửu Thiên ngồi ở bên dưới, cũng có chút không hiểu, sao Linh Bối làm được. 

Mức độ mạnh mẽ của Kim Nguyên Lực này thật sự vượt ngoài dự liệu của hắn. 

Đối thủ của Linh Bối là một người đàn ông cao to, tay cầm song chùy, người mặc trọng giáp. 

Cơ thể cao tới ba trượng, hình như là võ giả của nước Kình Thiên. 

Đối mặt với chiêu này của Linh Bối, đối phương không tránh né, trực tiếp giơ chùy nghênh đón. 

“Phá!” 

Canh kình bốc lên, đằng sau người đàn ông cao to dâng lên một bóng dáng của gấu khổng lồ. 

Cùng lúc đó, cơ thể của người đàn ông cao to cũng phình lên gấp đôi. 

Rầm một tiếng cực lớn, song chùy đập vào Kim Nguyên Lực, đồng thời cũng làm vỡ hư không. 

Linh Bối lùi liên tiếp ba bước, sắc mặt có hơi kinh sợ. 

Người đàn ông cao to này nhìn trông có hơi mạnh! 

“Cô gái, nhận thua đi. Đại gia tôi không đánh phụ nữ, bây giờ cô nhận thua vẫn còn kịp. 

Há to miệng, mặt to chữ điền, ngược lại trông có vài phần bá khí. 

Trong đám đông ở bên dưới, cũng có người hét tên của người này. 

Vậy mà thật sự là cường giả của nước Kình Thiên, tên là Cuồng Vương Diêm Đào. 

Tu vi Thiên Canh đỉnh phong, trên người mặc áp giáp và song chùy trong tay cũng là thần binh. 

Ở bên dưới, Cửu Thiên nhìn một cái thì có thể nhìn ra, cơ thể của người này chắc chắn cũng là Bất Diệt Thể. 

Cường độ nhục thể không kém áo giáp trên người hắn. 

Linh Bối e là sẽ gặp rắc rối! 

Lúc này, lông mày của Linh Bối cũng nhíu lại. 

Cô ta cũng ý thức được đối thủ của mình sợ rằng không phải mạnh bình thường. 

Chớp chớp đôi mắt to nhìn Diêm Đào, Linh Bối nói: “Rất xin lỗi. Tôi cũng sẽ không nhận thua!” 

Nói xong, cả người Linh Bối tỏa ra kim quang mạnh hơn. 

Ánh sáng vụt qua, cả hòn đảo nổi đều bị kim quang bao trùm. Không chỉ như vậy, rất nhiều người đang quan sát đều cảm thấy lập tức bị kim quang làm cho hoa mắt. 

Mắt của Cửu Thiên nheo lại, lúc này hai mắt của hắn cũng kèm theo một tầng ánh sáng chói mắt. 

Canh khí truyền vào trong mắt của hắn, thấp thoáng có chút lực lượng thế lực đang di chuyển trong mắt hắn. 

Người khác sẽ bị ánh sáng Linh Bối phóng thích che chắn tầm nhìn, nhưng ở trong mắt Cửu Thiên, bóng dáng của Linh Bối vô cùng rõ ràng. 

Lúc này hắn có thể nhìn thấy rõ Linh Bối như ma quỷ, bay tới trên đỉnh đầu của Diêm Đào. 

Sau đó, Linh Bối để cây sáo bên miệng của mình. 

Tiếng sáo vang lên, tiếng khúc vang lên. 

Tiếng sáo du dương kèm theo từng vòng sóng văn gợn ở trong kim quang. 

Vào khoảnh khắc tiếng sáo vang lên, trước mặt vô số người dường như đều bắt đầu xuất hiện những hình ảnh. 

Bọn họ dường như nhìn thấy cảnh một nam một nữ ngồi trên phi thuyền lơ lửng ở trên hư không, hai người nói nói cười cười, khung cảnh êm đềm. 

Trong tình ý nồng nàn, tình yêu dâng tràn. 

Sau đó là gió nhẹ, là mặt trăng, là hồ nước. 

Tiếng sáo dường như tự mang theo bức màn ánh sáng, khiến người khác nhìn thấy một hồ nước màu sắc và đôi trai gái hôn nhau bên hồ. 

Tâm thần khẽ động, tất cả mọi người ở đây đều vào khoảnh khắc này, dường như bị khơi dậy hồi ức đẹp nhất trong tim. 

Có ai không muốn yêu, có ai không có người mình thương. 

Ở bên dưới, Diêm Đào đang giơ cao song chùy chuẩn bị ra tay đã sững lại vào khoảnh khắc này. 

Ánh mắt của hắn ta bắt đầu trở nên mê ly, song chùy trên tay cũng từ từ rũ xuống. 

Gương mặt khẽ động, khóe miệng của vô số người bắt đầu nở nụ cười. 

Ngay cả đám người Phong Thiên công tử, Tố Thu trưởng lão quan sát ở đằng sau đều như rơi vào trong khúc nhạc. 

Phong Thiên công tử lắc lư cái đầu, khẽ nói: “Tuyệt, thật sự tuyệt vời. Tuyệt không gì bằng!” 

Tố Thu trưởng lão dường như cũng nhớ lại hình ảnh gì đó, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ngô Tân!” 

Vừa nói ra hai chữ này, Tố Thu trưởng lão lập tức phản ứng lại. 

Ánh mắt kịch liệt lóe lên, sau đó khôi phục từ trong khúc nhạc, hơn nữa dùng ánh mắt sững sờ nhìn bóng dáng của Linh Bối ở 

Tố Thu trưởng lão khẽ nói: “Tôi cuối cùng cũng biết tại sao Phong Thiên công tử ngài muốn Linh Bối rồi. Phong Thiên công tử đưa ra một ngón tay, để ở trên môi, nói: “Suỵt, đừng lên tiếng, nghe nhạc!” 

trong kim 

quang. 

Trên trời, vẻ mặt của tam thánh đều có thay đổi. 

Bát Phương Tiền Thánh lắc lư cái đầu cười nói: “Hiếm khi trên đời còn có tiên âm. Câu hồn đoạt phách, quấy nhiễu lòng người, thiên mệnh ư?” 

Lông mày của Hoàn Vũ Thiên Thánh nhíu mày, ông ta nhìn chằm chằm Linh Bối, nói: “Cô gái này, lương thiện thì thiên hạ hạnh phúc. Ác thì thương sinh lầm than!” 

Hỗn Độn Võ Thánh lắc đầu nói: “Hai người không thể yên lặng nghe nhạc à? Giai điệu này chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm có. Bao nhiêu năm rồi, chưa từng nghe được âm thanh chấn động lòng người như này. Cô gái này chính là thánh linh trong thiên địa!” 

Bát Phương Tiền Thánh, Hoàn Vũ Thiên Thánh đều khẽ gật đầu. Rõ ràng đều công nhận cách nói của Hỗn Độn Võ Thánh. 

Ánh mắt của ba người nhìn sang Linh Bối, đều mang theo vài phần nóng rực. 

Tuy ba người đều không nói ra, nhưng ánh sáng trong mắt lại nói rõ ba người đều muốn thu nhận Linh Bối. 

So với Cửu Thiên, Linh Bối vậy mà ở trong mắt của bọn họ càng được coi trọng hơn. 

Nếu không phải kiêng kỵ thân phận, lúc này ba người sợ rằng đều muốn ra tay cướp đoạt. 

Bỗng nhiên, tiếng sáo thay đổi. 

Từ giai điệu êm dịu bỗng trở nên cao vút, dường như hình ảnh đang thay đổi, ký ức đau khổ đang dần dần cắn nuốt hình ảnh vui vẻ. 

Mọi người dường như đều nhìn thấy sự chia ly tới xé lòng, nghe thấy tiếng hét vang vọng hư không. 

Dau! Dau! Dau! 

Nghe tiếng nhạc này, có ai không buồn. 

Nghe giai điệu này, có ai không đau. 

Diêm Đào phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, cơ thể bắt đầu lảo đảo. 

Cơ thể của hắn ta không chịu công kích, nhưng cả người lại giống như mất đi tâm thần, ánh mắt mờ mịt, gương mặt đau khổ. 

Bup! 

Diêm Đào đường đường là Thiên Canh đỉnh phong, vậy mà cũng không đỡ được tiếng nhạc này, ngã ra đất. 

Cùng lúc này, Cửu Thiên lại nhắm mắt lại, nước mắt đầy mặt. 

eyJpdiI6InUrWFd2dE15Y1RhOVB1MWJaVHpYRXc9PSIsInZhbHVlIjoibFd1YlZQc1VlSHMwUXpsZnNXY1Q0RTVSbXdINk9YbHBcL09FYkRCZ0FRMG5MMVZEXC92RnNnc2NWR2hBc1FYXC9rYlN1XC91amtGUlNqQ3Myd014Y01kZjJyNXRURUUxWEEra05CbkdsSElcL2RzSFlYbzNCaDgwWEV3cFpTd2t2cTJRU3U1U2MrcTRQVTdYZ0VScDh2UzhhREY3bXhKWDZFQmJqdG9XeHRvXC9TWU0reGZpTDJRalgraEpKRnVQajExMGtlIiwibWFjIjoiNzU1ZmI1N2U3NjU1NmQ5ZTYzYjI1MDZmZmQ3MmEwNThjNmU0MGE2NzhkMjJmYjYyMDIwOGJkODY1Zjk5NGY2OCJ9
eyJpdiI6Im1Dem03OEg2VDQrcnc5MHNFb2h5aUE9PSIsInZhbHVlIjoiQ2U2VW5JVmY4R0dVSXd0akw4MmdFeTJPTnd3ZzEyQWd0YzlGeVNTaEk4UTVyalwvMEM5TE1yOFdnNW9idXFTRnhvekloT21nU2k5S1F5UWxMenUwRHJ5R3RnRkhOZGdRdXcxMTJ6bXRKVzhUTWdkNlRYbDY2VnhPRmpJVkN6eW9KNDkyVk1ZRFRod2RObzk3XC9ka1dGNGZsVktJNTlmMmxZWGw5eG0xUG5CTk1yRm5DdG04d0NkbmFhNzQzZTdaQUd2Sis0bE9yb0gyenlZZXEyWmk3cjdRPT0iLCJtYWMiOiIwZjA0MDc0OGM4NDdkYTJlMmQxMGM0Yzc2YTI4MzAxODgxMjIyYTkyMzc0ZjQwNDY1MTMwNDY4NjVjM2IxOWRiIn0=

Linh Bối cũng trực trào nước mắt, nhìn Cửu Thiên lẩm bẩm nói: “Một khúc đoạn trường thương biệt ly!”

Ads
';
Advertisement
x