“Đạo vực” 

Tiếng sửng sốt vang lên. 

Đây e là lần đầu tiên người trong thiên hạ chính thức nhìn thấy có người sử dụng đạo vực từ lúc cuộc thi đấu vạn phương chư quốc diễn ra tới nay. 

Đương nhiên, trong chiến đấu mà âm thầm sử dụng đạo vực giống như Cửu Thiên đối phó Lê Nhân Long thì chắc chắn là có. 

Nhưng nếu nói, sử dụng đạo vực quang minh chính đại như này. 

Liễu Chỉ chắc là người đầu tiên. 

Chỉ có điều, đây không phải chuyện gì tốt. 

Nhưng phàm là cường giả muốn tiếp tục lên hạng nữa, có ai muốn thể hiện sớm toàn bộ thực lực của mình cho người khác thấy chứ. 

Nhất là đại sát chiêu như đạo vực. Nếu không phải bị ép tới bất lực, sẽ không thể hiện như này. 

Xét từ điểm này, Hàn Liên sư huynh đã làm được chuyện mà rất nhiều người đều không làm được. 

“Mẹ nó!” 

Trong nháy mắt, Hàn Liên sư huynh bèn cảm nhận được mình giống như rơi xuống đầm lầy, không thể cử động. 

Đạo vực màu xanh lá đó, giống như bùn lầy cắn nuốt mọi thứ, bao trùm hắn. 

Hàn Liên sư huynh dốc hết sức, cũng không thể ở trong ánh sáng màu xanh lá nhấc kiếm của mình lên. 

Bóng dáng của Liễu Chỉ lần nữa đi tới trước mặt hắn ta. 

Lúc này, trong mắt của Liễu Chỉ đều là một vùng ánh sáng xanh lục bích. 

Mộc hành chi đạo rất rõ ràng, lúc này Liễu Chỉ vứt nhuyễn kiếm trong tay xuống đất. 

Trong nháy mắt, lúc này mọi người nhìn thấy trong lòng bàn tay của cô ta có thêm một phiến lực lượng càn khôn. 

Thì ra nhuyễn kiếm này không phải binh khí của cô ta, cũng không phải pháp khí của cô ta, mà là phong ấn của cô ta! 

Chẳng trách một luyện khí sĩ chính thống như cô ta, vậy mà tay lại cầm thanh nhuyễn kiếm. 

“Anh đang tìm chết” 

Liễu Chỉ nhìn vào mặt của Hàn Liên, lạnh lùng nói. 

Lúc này, tóc của cô ta mang theo ánh sáng màu xanh lá, quần áo màu trắng không gió tự bay, nhìn trông như tiên nữ cây. 

Hàn Liên nghiến răng nói: “Có giỏi thì đừng dùng đạo vực. Chúng ta đánh một trận đàng hoàng. Cô như vậy là không công bằng!” 

Lời của Hàn Liên đã khiến không ít người xem hắn ta tỉ thí đều cười. 

Cửu Thiên cũng lắc đầu khẽ cười. 

Người ta là tôn giả, đối phó một võ giả Thiên Canh như huynh vốn đã không công bằng. 

Huynh kêu tôn giả không dùng đạo vực, vậy chẳng phải là kêu võ giả không dùng canh kình à. 

Liễu Chỉ căn bản cũng lười để ý lời của Hàn Liên, một ngón tay điểm lên người Hàn Liên. 

Trong nháy mắt, có thể thấy bằng mắt thường. 

Một tia ánh sáng màu xanh lá đi vào trong cơ thể của Hàn Liên, sau đó giống như cây phát triển, vậy mà bắt đầu đâm chồi mọc rễ trong cơ thể của Hàn Liên. 

Cả người Hàn Liên chấn động, hét to một tiếng: “Cô đang làm cái gì?” 

Liễu Chỉ lạnh nhạt đáp: “Mộc Chi Chủng Linh!” 

Thấy cơ thể của Hàn Liên nhanh chóng bị ánh sáng màu xanh lá xâm chiếm, Liễu Chỉ bỗng thu hồi đạo vực. 

Hàn Liên bụp một tiếng rơi xuống hòn đảo nổi, cơ thể đập thủng một cái hố hình người trên mặt đất. Kiếm Bích Thủy Trường Thiên cũng rơi sang một bên! 

Đại sư huynh lắc đầu nói: “Thua rồi. Không còn cơ hội. Với chút thực lực này Hàn Liên sư đệ, muốn đối phó tôn giả vẫn kém quá xa. 

Sở Trực sư huynh cũng nói: “Lần này đệ ấy sẽ có được bài học rồi.” 

Sở Trực sư huynh vừa dứt lời, Liễu Chỉ bèn hơi nhấc tay, bỗng chốc Hàn Liên tự đứng dậy. 

Chỉ là tư thế của hắn ta rất nhẹ, mũi chân nhón đất, cơ thể đổ về phía trước, hai cánh tay rũ xuống, giống như con rối gỗ. 

“Cô muốn làm cái gì?” 

Hàn Liên phát hiện cơ thể của mình hoàn toàn không nghe điều khiển, trên trán đổ mồ hôi. 

Liễu Chỉ đanh giọng nói: “Cho anh biết hậu quả của việc nói năng vớ vẩn. Vả miệng!” 

Vừa hạ lệnh xong, Hàn Liên tự mình giơ tay phải lên, tát một cái vào mặt mình. 

Cái tát rất kêu, vô cùng giòn tan. 

Không ít người ở bên dưới thấy vậy thì đều cười thành tiếng. 

Lông mày Cửu Thiên nhíu chặt, thắng thua chẳng qua chỉ là chuyện sống chết, sỉ nhục người như vậy có hơi quá rồi. “Tiếp tục!” 

Liễu Chỉ lạnh lùng nói tiếp. 

Bỗng nhiên cánh tay của Hàn Liên xoay như bánh xe, liều mạng tát chính mình. 

Cảnh này vừa thú vị, vừa tàn nhẫn. 

Rất nhanh, mặt của Hàn Liên bị chính hắn ta đánh sưng. Khóe miệng dính máu, Hàn Liên vẫn lớn giọng hét lên: “Con mụ thối tha, chơi bẩn với tôi!” 

Trong đám đông, có không ít người bắt đầu lắc đầu. 

Tuy bọn họ cũng cảm thấy Liễu Chỉ làm có hơi quá nhưng cũng không tiện nói gì. 

Tỉ thí sinh tử chiến, lấy mạng người cũng không có vấn đề gì. Tát vài cái thì tính là gì chứ. 

Chỉ có điều cảnh này, không ít người thấy cũng có hơi không rét tự run. 

Cô gái này, có hơi ác! 

Tát liên tục mấy trăm cái, Liễu Chỉ cũng không có ý để Hàn Liên dừng lại. 

Đại sư huynh, Sở Trực sư huynh, Sở Chính sư huynh và Cửu Thiên đều tối sầm mặt. 

Liễu Chỉ đứng ở đó nhìn, cô ta dường như muốn xem Hàn Liên tát ngất chính mình. 

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Hàn Liên phát ra một tiếng quát, hai tay của hắn ta đột nhiên dừng lại. 

Cơ thể không ngừng run rẩy, ánh sáng xanh trong cơ thể lóe sáng vô cùng. Trán của Hàn Liên nổi gân xanh, trong mắt cũng bắt đầu xuất hiện ánh sáng màu đỏ. “Là cô ép tôi!” 

Giọng nói của Hàn Liên cũng trở nên lạnh lùng, trên người bắt đầu phóng ra huyết quang nồng đậm. 

“Cuồng hóa! Lại là cuồng hóa!” 

Lần này các người xem sẽ không kinh ngạc nữa, trong một ngày, nhìn thấy hai người sử dụng võ kỹ cuồng hóa, hơn nữa đều là họ Hàn. Về cơ bản mọi người đều có thể chắc chắn, nhất định là một loại võ kỹ huyết mạch. 

Chỉ là bây giờ nhìn trông, cuồng hóa của Hàn Liên hình như mạnh hơn một chút. 

Không sai, sau khi Hàn Liên sử dụng chiêu này, khí tức trên người cũng bắt đầu trở nên điên cuồng. 

Những vòng ánh sáng huyết sắc cuồn cuộn vậy mà tỏa ra từ dưới chân của hắn ta, Liễu Chỉ lần nữa phóng thích đạo vực của mình. 

Cô ta vẫn có tự tin tuyệt đối về đạo vực của mình. 

Chênh lệch thực lực của hai người bọn họ chắc chắn không phải là một loại võ kỹ, chỉ có thể bù đắp. 

Nhưng vào khoảnh khắc cô ta phóng ra đạo vực, Hàn Liên vậy mà như sấm sét, đi tới trước mặt cô ta. 

Tốc độ này khiến Liễu Chỉ là tôn giả cũng không kịp phản ứng. 

Hàn Liên lao tới trực tiếp ấn Liễu Chỉ xuống dưới đất. 

Cùng lúc đạo vực của Liễu Chỉ đánh vào người của Hàn Liên, ánh sáng màu xanh lá quấn lấy Hàn Liên, nhưng Hàn Liên lại càng ôm chặt Liễu Chỉ. 

Liễu Chỉ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô ta chưa từng bị đàn ông nào ôm sát người như này! 

Gu! 

Hàn Liên bỗng phát ra tiếng kêu như dã thú, vậy mà cắn Liễu Chỉ một cái. 

Liễu Chỉ lập tức muốn dùng ngũ hành thể chạy thoát, nhưng vào lúc này, kiếm Bích Thủy Trường Thiên vậy mà đột nhiên xuất hiện ở sau lưng cô ta. 

Ở chuôi kiếm, ánh sáng của ngọc Sơn Hải tỏa mạnh, vậy mà trực tiếp bao trùm cả hai người. 

Cự lực như núi, cùng lúc đè ở trên người hai người. 

Hàn Liên đã quen, không có phản ứng. Nhưng Liễu Chỉ bị đè không thể sử dụng được ngũ hành thể. 

Hàn Liên cắn một cái vào cổ của cô ta, vô số người sửng sốt thốt lên. 

Đây là sắp xảy ra án mạng rồi à? 

Liễu Chỉ cũng cảm nhận được sự việc nghiêm trọng rồi, nhưng đầu óc của cô ta lúc này giống như trống rỗng, căn bản không thể phản ứng. 

Trong mắt của cô ta, chỉ có gương mặt lạnh lùng đó của Hàn Liên. 

Cửu Thiên cũng sửng sốt tới mức đứng bật dậy. 

Tách tách, một giọt máu từ cổ Liễu Chỉ nhỏ xuống. Huyết sắc trong mắt Hàn Liên bỗng tan đi. 

Lúc này mọi người nhìn, bỗng nhiên phát hiện, Hàn Liên không có thật sự cắn hoàn toàn. 

eyJpdiI6Ik5aRXZrckI3cFkyYlJGTWJBVElDT3c9PSIsInZhbHVlIjoiTW43anJ5QktFOGMwWUNMeDZTazRtYU9QME1Kc0xhempEQWJSOGpCbm9mcnZcL1QzRUlXUW5YWUlveUFDclJ3dkhOUFhPTUxTaURMM1NwQkQzUE5TQmIzdVptcHI4RmJxXC9rdjVKV3BhbW94ZWJaaGl1cmZsS3Y3U3dWUm8yNWtXRGZKQ3R1cXA1am53UU5WNVhGZUZ0c1BkUzQyWTRJMFhYWDNMMFZ2b3U2N2R0V3FWeWxlVzlZNmVWajY0bVo5TnAiLCJtYWMiOiI2MTExYzY3NzEwZGZjZWQ0ZjA3Yjg0Y2U2ZjRjZWU3NDJkMGQwZWEwODBhMWMzZWI2ODc3OTA2N2Y5YTI5NDg1In0=
eyJpdiI6IkxMMWE5WTZFWkl2dzB3XC9iOCtjUU53PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjIxeUtSSkZuY3Fsb2RiMFZVVXlCR2lqWURaQXJhY2JIdG1NSUpcL1VhYmx1Z0tLalhMTzViWEJxK1pZNHNnTEdpaVVPWUFkZ04wenBvRkpNMnV6RThSTnE4Smd2YjhqNHV6QjNwa0FtR3lBbDZUZEFiMWJNSkNWY1o3K0p0XC9LSmpqQXlJQWNIQ2Q0THQ3M2QxWmZQTkVUUXlQS09SV0JPbm1paThOZUVTMVg1U2NUOVwvcHljQU40eDlxNjBZNjM2YSIsIm1hYyI6ImEyM2RmYmY5NTBjYWI5NjI3ZGU2ZWI1NWJlZjMwZDY4MjZhZjNlOGI5NDM4MjdlMmIzMjJjZjMzMjk3YmI3NGQifQ==

Hàn Liên khẽ nói bên tại Liễu Chỉ, sau đó từ từ buông tay.

Ads
';
Advertisement
x