Hàn Liên ngồi phịch xuống dưới đất, ánh sáng màu xanh lá giống như sương mù tản ra. 

Trạng thái cuồng hóa biến mất, cả người Hàn Liên giống như được vớt từ dưới nước lên, sắc mặt trắng bệch, cơ thể suy yếu. 

Ánh mắt của Liễu Chỉ nhìn Hàn Liên đầy phức tạp, nhất thời đạo vực của cô ta cũng từ từ thu lại, không có nhân cơ hội mà xử lý Hàn Liên. 

Hàn Liên nhấc tay nói: “Nếu không phải thấy cô là con gái, hôm nay tôi nhất định sẽ nhai cô. Tuy tôi không có nguyên tắc bằng Sở Trực sư huynh, nhưng cũng không thích đánh 

phụ nữ. Vết thương trên cổ cô, coi như sự trả thù cho những cái tát đánh tôi vừa rồi. Cô thắng rồi, tôi nhận thua. Mẹ nó, đợi bao giờ tôi bước vào tôn giả thì sẽ đấu tiếp với cô!” 

Hàn Liên mắng chửi nhưng đám đông bên dưới lại không có ai cười nhạo hắn ta. 

Thậm chí có không ít ánh mắt của các cô gái nhìn Hàn Liên đều trở nên dịu dàng. 

Liễu Chỉ cuối cùng vẫn thu lại ánh mắt phức tạp của mình, thay vào đó là hàn mang. 

Liễu Chỉ lạnh lùng nói với Hàn Liên: “Biết nhận thua là đúng rồi. Nếu vừa rồi anh còn không buông tay, anh sẽ chết rất thảm!” 

Hàn Liên nhoẻn miệng cười nói: “Cô chỉ nói phét. Tuy tôi không dám bảo đảm giết được cô nhưng cắn cô một miếng thịt vẫn không thành vấn đề" 

Liễu Chỉ từ từ nói: “Tôi chưa từng nói đùa. 

Nói xong, trên người Liễu Chỉ bỗng sáng một phiến phù văn chi chít. 

Những phù văn này vậy mà phát ra từ trong cơ thể của cô ta, cả người đều tản ra khí tức huyền ảo. 

“Phù tộc ư?” 

Cửu Thiên sửng sốt thốt lên. 

Trong đám đông cũng có không ít người biết nhìn hàng mà sửng sốt thốt lên. 

“Cô ta là hậu duệ của Phù tộc ư?” 

“Có chút giống, nhưng Phù tộc không phải đã bị diệt vong từ lâu rồi hay sao?” 

“Cái này thì lại không biết. Năm đó nước Đỉnh Vực là nơi tránh nạn cuối cùng của Phù tộc. Liễu Chỉ là người của nước Đỉnh Vực, nói không chừng, trên người có huyết mạch của Phù tộc. 

“Có khả năng này. Nhưng cô ta chắc chắn không phải huyết mạch thuần khiết. Phù văn trên người cô ta không mạnh như Phù tộc trong truyền thuyết!” 

“Người hỗn huyễn, người như này ở nước Đỉnh Vực, vẫn là có một ít. 

Đám đông rì rầm bàn luận. 

Liễu Chỉ cũng thu hồi phù văn trên người mình. 

Hàn Liên hoàn toàn đơ rồi, lực lượng của những phù văn này, chắc có thể chặn được cái cắn của hắn ta. 

Hàn Liên há miệng nhưng hoàn toàn nói không thành lời. 

Liễu Chỉ nhướn mày nhìn hắn ta nói: “Anh đã cứu mạng của chính mình. Hàn Liên của nước Võ Đỉnh!” 

Hàn Liên nuốt một ngụm nước bọt, hắn ta đã phục hoàn toàn. 

Như này nếu anh có thể thắng thì có ma rồi. Quả nhiên cường giả tới từ chín đại cường quốc quả thật không tầm thường. 

Liễu Chỉ cuối cùng liếc nhìn Hàn Liên, phi thân rời đi. 

Hàn Liên cũng nhẹ nhàng đáp đất, đi tới bên cạnh đám người đại sư huynh. 

Sở Trực sư huynh lắc đầu nhìn Hàn Liên nói: “Tát nghiện chứ?” 

Hàn Liên giơ hai ngón tay giữa với Sở Trực sư huynh. 

Đại sư huynh vỗ vai của Hàn Liên nói: “Thua là bình thường. Với thực lực của đệ có thể đi tới bước này đã rất không tệ rồi. Hàn Liên nói: “Vẫn là đại sư huynh nói chuyện êm tai, cảm ơn sự ủng hộ của đại sư huynh.” 

Đại sư huynh cười ha ha, đưa tay về phía Sở Trực và Sở Chính, nói: “Đưa tiền, đưa tiền. Huynh nói rồi, Hàn Liên sư đệ nhất định sẽ thua, mau đưa tiền” 

Hàn Liên há miệng nhìn đại sư huynh cười híp mắt nhận tiền từ tay Sở Trực sư huynh và Sở Chính sư huynh, hắn ta sững sờ tới á khẩu. 

Sở Chính sư huynh nói với Hàn Liên: “Bây giờ biết đại sư huynh ủng hộ đệ thế nào rồi chứ!” 

Ở một bên khác, Tần Chính đại đế chỉ vào bóng người của Hàn Liên, nói: “Giúp cha ghi nhớ, sau khi quay về sắc phong Hàn Liên làm Bích Kiếm Hầu, thưởng cho năm châu” 

Nhị hoàng tử Tần Thiên cúi người đáp ứng. Thái tử Tần Cảnh lại có hơi nhíu mày nói: “Phụ hoàng, trực tiếp phong hầu sao?” 

Tần Chính đại đế nói: “Không sai, trực tiếp phong hầu. Còn cả Hàn Vĩnh Tường cũng phong làm Huyết Kiếm Hầu. Hai người này tiền đồ vô lượng, hơn nữa cũng có quan hệ không tệ với người đó... Mấy đứa biết là ai đó.” 

Tần Chính đại đế vừa nói xong thì liếc nhìn về phía Cửu Thiên. 

Đám người Lâm Sở, Tần Thiên đều gật đầu hiểu. Lúc này Tần Thiên cũng lên tiếng hỏi: “Linh Bối đó không phong sao?” 

Tần Chính đại đế lắc đầu mỉm cười, nói: “Ta là muốn phong, nhưng không phong nổi. Người mà tam thánh cũng lên tiếng mời, cha phải từ từ suy nghĩ làm lôi kéo cô ta thế nào 

đã." 

Mọi người đều hiểu, biểu hiện của Linh Bối không chỉ khiến người khác kinh ngạc, ngay cả bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc. 

Ai có thể ngờ Linh Bối luôn yếu ớt, vậy mà có thiên phú không tầm thường như vậy. 

Có lẽ thành tựu của cô sau này có thể so bì với Cửu Thiên cũng không biết chừng. 

Đám người Ngô Tân, Lão Lưu đều như có suy tư. 

Nhất là Ngô Tân, lông mày nhíu chặt, dường như nghĩ tới chuyện không tốt gì đó. 

“Được rồi, Hàn Liên sư đệ cũng bị loại rồi. Tuy bị đánh một trận nhưng dường như kết quả vẫn không tệ.” 

Cửu Thiên cười tươi, ánh mắt quét sang những người khác. 

Thường ngày, khi Hàn Liên sư huynh thắng tỉ thí khác, đám đông đều lớn tiếng mỉa mai. Nói thật, nhân duyên của Hàn Liên sư huynh ở nước Kình Thiên không quá tốt. 

Nhưng hôm nay, hình như tình hình thay đổi không ít. 

Cửu Thiên có thể nghe thấy có không ít người đàn bàn luận. “Vua Kiếm Mồm” Hàn Liên này tuy nói chuyện hơi khắm nhưng hình như là người không tệ! 

Dám đánh dám chịu, còn thương hoa tiếc ngọc, khống chế được mình.. 

Nhận thua cũng coi như thẳng thắn, không mất đi phong độ của cường giả. 

Đánh giá như này, lúc khác thật sự không nghe thấy. 

Nam Cung Lê cũng ở bên cạnh cười nói: “Đường chủ, nếu bây giờ sư huynh của anh muốn tìm bạn đời ở nước Kình Thiên, chắc chắn không thành vấn đề” 

Cửu Thiên chỉ Nam Cung Lệ, nói: "Anh tốt nhất đừng nói lời này với Hàn Liên sư huynh, huynh ấy sẽ coi là thật. 

Tiếng cười không ngừng, Cửu Thiên tiếp tục nhìn sang tỉ thí của những người khác. 

Bỗng nhiên, cái đầu tiên đập vào mắt lại là tỉ thí của Tô Mạn. 

Nhưng tỉ thí này hình như sắp kết thúc. 

Người đối đầu với Tô Mạn là một võ giả tới từ nước Phong Vũ, tên là Khúc Sơn! 

Nếu Cửu Thiên nhớ không nhầm, võ giả này chắc là cao thủ đứng thứ bảy trong tuyển tập mà Tố Thu trưởng lão cho hắn. 

Danh hiệu của người này là Đoạn Chỉ Võ Tôn. 

Cũng tức là thực lực của hắn ta đã bước vào Tôn Giả. 

Nhưng nhìn cảnh tượng chiến đấu lại hoàn toàn không phải như thế. 

Chỉ thấy Khúc Sơn đứng ở trước mặt Tô Mạn, giống như bị cả một dãy núi đè lên người, khó thể cử động. 

Cửu Thiên có thể cảm nhận được Khúc Sơn liều mạng muốn phóng thích đạo vực của mình nhưng hình như bị loại lực lượng nào đó áp chế chặt. 

Trên người Tô Mạn không có phóng ra lực lượng gì cả, chỉ là dùng ánh mắt nhìn Khúc Sơn. 

Từng chút một, thất khiếu của Khúc Sơn bắt đầu chảy máu. 

Toàn thân trên dưới hắn ta không có chỗ nào không run rẩy kịch liệt. 

Tô Mạn đi tới trước mặt hắn ta, đưa tay mình của mình về phía hắn ta. 

Tô Mạn lạnh nhạt nói: “Giãy dụa sẽ chỉ đau khổ, chết mới là cực lạc. Từ bỏ tất cả, anh sẽ giải thoát!” 

Khúc Sơn nghiến răng, phát ra tiếng gào sắc lạnh. 

“Yêu ma, tôi sẽ không khuất phục trước cô!" 

Gầm lên xong, cơ thể của Khúc Sơn bắt đầu phình lên dữ dội. 

Nhưng lúc này, mm lại đưa tay trái về phía hắn ta. 

Một tia ông ta bắn ra từ trong tay Tô Mạn. 

Tất cả mọi người thậm chí đều không nhìn rõ lực lượng này có màu gì. Trong nháy mắt, ánh sáng đã chui vào trong cơ thể của Khúc Sơn. 

Lúc này, đột nhiên ba vị Thánh Giả thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Tô Mạn tràn ngập sự ngỡ ngàng. 

Đồng thời, Tố Thu trưởng lão ngồi ở bên cạnh Phong Thiên công tử kinh ngạc nói: “Chuyện này không thể nào!” 

Phong Thiên công tử cười nhạt nói: “Không có gì là không thể cả. Tố Thu, bà lại phản ứng quá mức rồi. 

Gương mặt của Tố Thu trưởng lão đang vặn vẹo, bàn tay siết chặt lại. 

Tố Thu trưởng lão nói từng chữ: “Ngài vậy mà cho Tô Mạn những lực lượng này? Ngài sẽ hại chết nó. 

Phong Thiên công tử thản nhiên nói: “Ta biết. Ta là muốn khiến cô ta chết. Chết có giá trị một chút không phải khá tốt hay sao? Sao hả, bà đau lòng rồi à?” 

Phong Thiên nói xong thì nhìn sang Tố Thu trưởng lão, trong ánh mắt tràn ngập ánh sáng thăm thẳm. 

Tố Thu trưởng lão cắn răng, tức không nói thành lời. 

eyJpdiI6ImVwd2dtTVNkZER1TkRkWjltWlBjT0E9PSIsInZhbHVlIjoiNllIblBoS1ZYS0hUZHpmQWxQeldUNHZjMkkrbFlwSGJ5bHp0cWwrV1lyYW5RbjhLU2RDeit1b0hHQ2lxaWdjWG9yR1hWVzJ0bEhZVlwvKzJ0a2hBWDRkSFgwbXFoMGJRM2NHSlBuOUZHNHdKS1F3Z2dBZ25MQ1drd0UxaStCYXpqNmtVd0dOZjVDbFFRNTBjTUFkeVwvekx6VE1PT2NCc08xb3UxOGl6dWVYaUtYT0FrbmV4dUY0K1wvUFdzOGxhWjlIZzVHcFp1YVNjbmlLUjZYcnBySmI5R2tpUUxEOVpwR0hmK1wvajRcL21BWGNcLzQ4ZURzV2YzcDc0MUI2SStRRmc5Y1ZHZmc0eGgyVVhhV2djQUF0YnhFRE5WVzZTd2xYRHBjazRKOEZyK2tuUFM0aWpLb3RTTit2QXgxek4wVFdzczgiLCJtYWMiOiI1NmM3OGFhMWY5MGU1MTUyMzU2OWE0OTg1MzIxZTM0ODNjN2M2ZjIzOTIzMDRmOGRlNjkzZDU2ZWU3MzFkNzFhIn0=
eyJpdiI6Ilpka2xPYW1ueU11Z0NaYXpzYkV0V0E9PSIsInZhbHVlIjoiTTBPVElQRUZFbHc4TFZrNTViZWFuV09rQmtNU3JGeFZFem4wSWhsbXZrNW9sTVMzQVZMeUJNbjQ4MnFaZndtRFE5S01ubkZVMEl0MFlLZWcwWWxvZkxITW92amlkMEJDYmxrejVRVlhFU2dZRGd2czVRV21lS2hmcjF4QklRVFNOK0FweE9LdGxOM3NwXC9nWE5XWE1ZMGRUSnFTK3hVTFZ2UWtGUExab05PUGxDdmJcL0lXM3hRQUpYaGE1MlJWWUppNktmcmpcL1wvRmdnZWpmdFhrN0t6bzc1V0RkQVhXQzNQNXhVc0ZcL0xYVjFNN1QxSkQ3U1RjOWxRRHNvZmRTMHE4TnBQV25RcVYrYzRQNWFQUENSZkxaaXE5ZU1xTG1FS3JCd3VJcHJZUWs2SGRKbVwvUWtNV3VhbFB6M0NFR01lVVgiLCJtYWMiOiIyOWY1YjkzNjk4MjNhYjFhNWM2Y2EzNTg2ODU2YTExOGUxOTY4OGY1MzYxZmYyODcxNzBkOGFlOWI1MzFjN2U4In0=

Phong Thiên công tử gật đầu cười nói: “Như vậy thì đúng rồi.

Ads
';
Advertisement
x