Ánh sáng chui vào cơ thể, cơ thể phình lên của Khúc Sơn bèn bắt đầu co lại nhanh chóng.
Rất nhanh thì khôi phục hình dáng ban đầu!
Rắc rắc!
Âm thanh giòn tan vang lên từ trong cơ thể của Khúc Sơn, nghe thì giống âm thanh nứt vỡ của xương, nhưng chuyện xảy ra thực tế lại không phải như vậy.
Vô số người nheo mắt nhìn, chỉ thấy da thịt của Khúc Sơn bắt đầu tỏa ra ánh sáng.
Nhục thân của hắn ta giống như bình hoa sắp nứt vỡ, vết nứt mang theo ánh sáng lóe sáng.
Những vết nứt này càng lúc càng nhiều, tiếng nứt vỡ càng lúc càng vang.
Khúc Sơn há miệng, hình như là muốn phát ra tiếng kêu đau đớn.
Nhưng hắn ta lại không nói ra được từ nào, hòn đảo nổi dưới chân cũng bắt đầu lan vết nứt ra xung quanh.
Ánh sáng càng lúc càng mạnh, mọi thứ xung quanh Khúc Sơn bao gồm cả không gian đều bắt đầu sụp đổ.
Hắn dường như còn muốn dùng đạo vực của mình, bằng mắt thường có thể nhìn thấy, trong tay Khúc Sơn không ngừng lóe lên ánh sáng với hai màu trắng đen.
Hắn ta giãy dụa nhấc tay lên, dường như muốn túm lấy Tô Mạn cách vài bước ở trước mặt.
Nhưng khoảng cách vài bước này lại như cùng trời cuối đất, ngăn cản hắn ta.
Lực lượng với hai màu trắng đen trong tay cũng bỗng nhiên hóa thành bột phấn.
Vô số người kinh sợ nhìn gương mặt của Khúc Sơn, cũng bắt đầu nứt ra vô số vết nứt chi chít.
Rắc rắc!
Những mảnh da thịt rơi xuống từ trên người Khúc Sơn, lộ ra nội tạng máu thịt, xương cốt kinh mạch của hắn ta.
Nhưng lại không có một tí máu chảy ra, chỉ có ánh sáng càng lúc càng chói mắt.
Cuối cùng, Khúc Sơn không kiên trì được nữa.
Một tiếng kêu đau đớn bị ép từ trong cổ họng của hắn ta.
Sau đó, Khúc Sơn ầm một tiếng nổ thành máu thịt ngập trời.
Hòn đảo nổi dưới chân hòn đảo nổi cũng phát ra âm thanh cực lớn, sau đó nứt vỡ thành bột phấn.
Tất cả mọi thứ đều nứt vỡ, còn chưa rơi xuống mặt đất đã biến mất hết.
Lực lượng như này, ai từng thấy.
Mạnh như này, ai không kinh ngạc!
Hư không đen xì đằng sau giống như mặt trời màu đen tôn lên cơ thể của Tô Mạn.
Ở trên một tòa kiến trúc hoa lệ cách đó không xa, vang lên một tiếng sửng sốt.
“Không!”
Ánh sáng tỏa ra, một phiến khí tức mạnh mẽ xuất hiện.
Những người này rõ ràng đều là Tôn Giả, tất cả đều có vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm Tô Mạn.
“Là người của hoàng thất nước Phong Vũ!”
“Trời ạ, Tô Mạn này gây ra rắc rối lớn rồi.
“Cô ta sắp bị nước Phong Vũ – một trong chín đại cường quốc báo thù rồi.
Không ít người đều sửng sốt vô cùng.
Không ai ngờ được, Tô Mạn vậy mà to gan như vậy, thật sự ở trước mặt người trong thiên hạ, giết chết Khúc Sơn!
Tô Mạn mặt mày thản nhiên nhìn những tôn giả đang tức giận này.
Ánh mắt của cô ta thậm chí có thể xuyên qua những tôn giả này nhìn thấy bóng dáng của quốc chủ nước Phong Vũ trên tòa kiến trúc cao vút kia.
Một cỗ khí tức cực kỳ mạnh mẽ cũng nhìn cô ta.
Không cần nghĩ, Tô Mạn cũng biết đây là sát cơ của cường giả cực hạn.
Nhưng Tô Mạn căn bản không để tâm, cô ta thậm chí không có chút thay đổi biểu cảm.
Giống như giết một cường giả đứng trong top 10, căn bản là một chuyện không đáng nhắc tới.
Ánh mắt ba đại Thánh Giả nhìn Tô Mạn, giống như nhìn thấy ai đó chết rồi sống lại.
Biểu cảm của Hỗn Độn Võ Thánh thay đổi kịch liệt nhất, vội vàng lắc đầu nói: "Chuyện này không thể. Trên đời này sao lại có người có cỗ lực lượng này!”
Hoàn Vũ Thiên Thánh nói: “Cô gái này không thể giữ lại, quyết không thể giữ lại. Mặc kệ lai lịch của cô ta là gì, buộc phải giết”
Bát Phương Tiền Thánh cắn môi, sắc mặt cũng rất khó coi.
Lực lượng mà Tô Mạn sử dụng thật sự đã dọa bọn họ. Bởi vì lực lượng này vốn cũng từng có người sở hữu.
Nhưng người đó đã chết từ lâu rồi. Nếu người đó chưa chết, thiên hạ này căn bản không có chuyện gì của bọn họ. Danh hiệu tam thánh gì đó, đoán chắc cũng không có ai nhắc
tới.
Mà điều bọn họ không biết là ở cách đó không xa, Phong Thiên công tử nhìn biểu cảm của ba người thì cười ha hả.
Giống như đây là chuyện cực kỳ thú vị.
Nhẹ nhàng phất tay một cái, một bức màn ánh sáng phản chiếu rõ ràng gương mặt kinh sợ của tam thánh.
Phong Thiên công tử chỉ vào mặt của ba người, cười nói: "Cách mấy trăm năm, một cỗ thiên mệnh lực vẫn dọa bọn họ không nhẹ”
Tố Thu trưởng lão nói: “Bọn họ tưởng đây là lực lượng Thần Tiêu Võ Thánh truyền lại, đương nhiên sẽ bị dọa gần chết. Nếu Thần Tiêu Võ Thánh hiện nay còn sống, sợ rằng tùy ý có thể bóp chết hết bọn họ như bóp con sâu.
Phong Thiên công tử nói: “Không sai, ta là muốn để bọn họ có loại cảm giác này. Nhìn thấy biểu cảm sợ hãi đan xen này của bọn họ ta rất vui. Thú vị, thú vị. Hôm nay coi như không tới uổng. Tô Mạn làm không tệ. Không uổng công ta truyền một chút thiên mệnh lực cuối cùng còn sót lại của Thần Tiêu Võ Thánh cho cô ta.”
Phong Thiên công tử khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Chỉ đáng tiếc, cô ta không còn được mấy lần thì bản thân sẽ sụp đổ. Nếu không cô ta sẽ là một vật chơi rất tốt.”
Tố Thu trưởng lão nghe vậy thì bàn tay lại từ từ siết chặt.
Phong Thiên công tử cười rất vui, thậm chí còn ngâm nga hát.
Sau đó, Phong Thiên công tử nói: “Các người đón Tô Mạn về trước. Cô ta còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành. Nếu tên ngu của nước Phong Vũ muốn tới gây rắc rối thì cho bọn họ một bài học.
Ở đằng sau, một trưởng lão khế đáp ứng.
Tố Thu trưởng lão nói: “Vậy nếu là tam thánh tới gây rắc rối thì sao?”
Phong Thiên công tử cười nói: “Bọn họ sẽ không đâu. Đám già sống dai sống quá lâu, càng ngày càng sợ chết. Trước khi chưa làm rõ sự việc, bọn họ sẽ chỉ kêu người khác ra tay, bản thân sẽ không động thủ”
Tố Thu trưởng lão nói: “Ngài rất hiểu bọn họ sao?”
Phong Thiên công tử gật đầu nói: “Đương nhiên, bởi vì ta cũng là một kẻ già sống dai.”
Tô Mạn làm xong tất cả chuyện này, từ từ phi thân rời đi.
Trước khi đi, lại trừng mắt với Cửu Thiên. Khiến Cửu Thiên cũng chả hiểu sao sau lưng có luồng khí lạnh.
“Lực lượng này quá mạnh rồi. Một võ tôn, nói giết thì giết? Trời ạ!”
Lúc này Nam Cung Lệ mới phản ứng lại, sửng sốt một trận.
Vũ Hoàng Yến kéo lấy Cửu Thiên nói: “Anh không thể đánh với cô ta, sẽ chết”
Nam Cung Lệ cũng gật đầu liên tục, nói: “Không sai. Loại chuyện sẽ chết chắc này, không thể làm”
Lông mày Cửu Thiên nhíu chặt, lúc này ánh mắt của hắn không nhìn Tô Mạn, mà dừng trên người Linh Bối.
Nắm đấm siết chặt, Cửu Thiên bỗng mỉm cười.
“Phong Thiên ơi Phong Thiên. Anh ác! Thì ra anh muốn chơi như vậy!”
Cửu Thiên nghiến răng, trong mắt cũng mang theo sát khí.
Hắn không cần nghĩ, lực lượng của Tô Mạn nhất định tới từ Phong Thiên.
Tuy không biết Phong Thiên làm sao làm được, nhưng cái này là nhằm vào hắn.
Nhìn tình hình này, Cửu Thiên cũng biết nếu hắn thật sự đánh nhau với Tô Mạn, tám chín phần mười sẽ thua rất khó coi.
Nhưng lúc này hắn lại không thể lùi. Bởi vì hắn quyết không thể thấy Linh Bối bị Phong Thiên đưa đi.
Cửu Thiên hít thở sâu một hơi, nói: “Hai người đừng nói nữa. Tôi sẽ không từ bỏ.”
Cửu Thiên nhẹ nhàng lau nước trên mặt, nói từng chữ: “Tôi không có đường lui!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất